Sài Gòn, năm 2020, những mùa mưa bỏ lại sau lưng.
Nàng đưa tay ra ngoài mái hiên, đón lấy những hạt mưa mùa hè mát lạnh, nặng trĩu. Những đoá hoa dại khoe sắc hồng rực rỡ trên dọc con đường tấp nập của thành phố không ngủ.
Nàng không cho phép mình ngẩn ngơ thêm một giây nào nữa, vội vàng mở ô và bước vào màn mưa trắng xoá để đến địa điểm hẹn với khách hàng. Nàng đã dần thích nghi với thời tiết và nhịp điệu cuộc sống nơi đây. Với cái nắng gay gắt, với những cơn mưa bất chợt vào những tháng mùa mưa, và cả ngày nối ngày vội vã với công việc. Nàng cũng đã hình thành được thói quen luôn mang theo ô khi đi ra ngoài.
Hai năm trước, nàng nhận được tin bố nàng nhập viện vì bệnh suy thận mãn tính. Sức khoẻ của ông có chuyển biến nghiêm trọng, chẳng cần nghĩ nhiều nàng vội vàng khăn gói bay vào Sài Gòn. Lần đầu tiên nàng đi xa một mình. Cũng là lần đầu tiên nàng đặt chân đến thành phố Sài Gòn phồn hoa, thật không ngờ đó lại là khi nàng hay tin bố bệnh nặng.
Một mình nàng xoay xở để chăm sóc bố, suốt nhiều năm ở Sài Gòn gây dựng sự nghiệp, ông lại chẳng tìm được một người thân thích nào để có thể nương tựa khi về già. Đến lúc bệnh tật lại chỉ có một thân một mình.
Hồi đầu năm, bố nàng mới mất. Bỏ lại một mình nàng lạc lõng giữa thành phố xa lạ. Nơi mà nàng chẳng quen biết ai, chẳng có ai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-co-dang-khoc-mot-minh/2920955/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.