Trong đầu thì quyết định không đi nhưng cái miệng vừa thốt ra lại một kiểu.
Nhưng nếu không đi thì kiểu gì Hoàng Tử Thiên sẽ lôi cô đi cho bằng được.
Haizz thật là mệt mỏi, Hà Anh đang suy nghĩ bước đi của chính mình.
Cứ như vậy Hà Anh như là người trên mây.
" ???" Dấu hỏi được Tử Thiên chuyển đến.
Hà Anh nhanh chóng mở tin nhắn ra xem. Hả? Ba dấu hỏi này nghĩa là sao?
Cô không hiểu cho lắm.
Nghĩ một hồi thì mới hiểu , à ! Thì ra anh muốn xin địa chỉ nhà cô.
Tưởng gì , chuyện này thì đơn giản. Anh biết thì cũng chẳng sao cả.
Hà Anh lúc này đây , tham lam như muốn Tử Thiên là của mình vậy.
Hà Anh gửi địa chỉ nhà riêng rồi ôm điện thoại trước ngực.
Cô cười ngây ngốc ra giống như một đứa trẻ ba tuổi .
Tâm trạng hôm nay có chút thoải mái quên luôn vụ dằn mặt của Khả An trước đó.
Khi tan làm Hà Anh giật mình, cô chị họ vẫn còn ở đây canh chừng cô.
" Hải Lan. Sao cậu vẫn..... còn ở đây?"
" Tớ chờ cậu thôi! Xong việc rồi thì chúng ta đi về." Hải Lan lẳng lặng nhẹ nhàng nói.
" Thế hôm nay cậu không đi làm à?" Hà Anh thắc mắc hỏi.
" Có chứ ! Hôm nay mình làm việc từ xa."
" À !"
Hà Anh gật đầu như hiểu ra vấn đề.
Hải Lan đang định nói về người đàn ông tên Tử Thiên khi nãy nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-cho-anh-nhan-ra-em-tu-rat-lau-roi/2988842/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.