Hà Anh nhìn người đàn ông kia cứ thế rời đi.
Ơ! đừng có bỏ rơi Hà Anh! Hà Anh không muốn một mình ở trong đây đâu.!
Đối diện với người đàn ông quyền lực trước mặt Hà Anh cũng không biết bước tiếp theo cô nên đi như thế nào.
A! Sao anh cứ nhìn cô mãi thế? Chẳng lẽ trên mặt có gì chăng?
Hàng loạt biểu cảm của Hà Anh đều lộ rõ hết trước mặt Tử Thiên.
Nhưng vì chuyện lần trước nên cô cương quyết vẫn cố tình tránh né anh.
" Vậy em xin phép ra ngoài trước, nếu anh cần gì thì anh có thể gọi em." Nói rồi Hà Anh rời đi.
" Đứng lại!" Tử Thiên lên tiếng.
Là anh gọi cô sao? Hà Anh đứng im như một bức tạc tượng không động đậy dù chỉ một chút.
Đứng lại rồi nè! Muốn nói gì thì mau nói đi chứ!
Lằng nhằng mất thời gian quá đi, anh định cho cô ở trong này đến khi nào vậy?
Hà Anh không muốn làm bức tượng để làm triển lãm đâu nhé.
Thấm thoát thời gian cứ trôi qua, chẳng bao lâu đồng hồ hiển thị hơn 11 giờ trưa rồi.
" Dạ anh cần dặn dò gì thêm sao?" Hà Anh vẫn cố gắng cho qua chuyện.
" Tôi chưa cho cô rời đi , mà sao cô tự ý rời khỏi?"
Ơ? Cô đâu có tự ý, rõ ràng là có xin phép đàng hoàng hẳn hoi mà.Người gì đâu đúng thật là....
Anh đâu có phải là sếp của cô tại sao cô phải nghe lời?
Nhưng lời nói trọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-cho-anh-nhan-ra-em-tu-rat-lau-roi/2988844/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.