Nhưng dù sao cũng phải cảm ơn Tử Thiên vì anh đã chuẩn bị chu đáo mọi thứ.
" Đồ của cô này." Tử Thiên tiến đến đưa túi quà cho Hà Anh.
Hà Anh nhận lấy và tiến đến chào hỏi ông Hoàng Nghị.
" Cháu chào bác. Ngày hôm nay cháu có mang một chút quà nho nhỏ gửi bác , tuy nó không được mỹ miều như bác nghĩ, nhưng cũng không làm bác phải thất vọng, cháu mong bác nhận cho ạ." Hà Anh thành tâm trả lời.
" Không cần phải khách sáo như thế. Lần sau đến không cần phải quà cáp gì đâu. "
Cả nhà họ Hoàng chỉ có mỗi ông chủ Hoàng Nghị là khó tính nhất.
Nhà ông Hoàng Nghị xưa nay không quan trọng hoá lễ nghĩa, về vấn đề quà tặng thì ông không hay nhận vì nó quá rườm rà và có khi còn mang cho ông đến nhiều rắc rối.
Ý ông là Hà Anh không cần phải đa lễ đến thế.
Nhưng lần đầu đi không mà không có quà thì trông nó sao ý. Như vậy thì không phải phép.
" Thôi tất cả vào nhà ăn cơm đi. Muộn rồi!" Ông Hoàng Nghị lên tiếng.
Mọi người ai cũng lập tức nghe theo lời ông.
Lần này đến nhà người ta đừng có làm mất mặt tại đây và hãy dành một ít liêm sỉ lại.
Wao! Khi bước đến bàn ăn mọi thứ cũng phải trang hoàng lộng lẫy.
Trên bàn toàn là sơn hào hải vị thôi. Ôi chắc cô không dám ăn mất.
Nhưng mà hiếm lắm mới có dịp này, tự dưng hôm trước mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-cho-anh-nhan-ra-em-tu-rat-lau-roi/2988840/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.