Mấy tháng này từ khi mẹ cô biết sự xuất hiện của anh, bà vừa mừng vừa lo, liệu nó đến cạnh chàng trai giàu có này thực sự hạnh phúc, hoá ra con gái định cho bà một bất ngờ. Cứ ngỡ là con bé nó ở vậy. Thôi ! Quyết định vẫn là ở con bé, chúng nó lớn cả rồi, cuộc sống riêng tư của giới trẻ bà không tiện can thiệp vào.
" Nào ! Hai đứa vào nhà đi!"
" Dạ vâng ạ!" Cả hai đồng thanh đáp.
Cứ thế gia đình nhỏ này vui vẻ hạnh phúc trước mặt ai đó.
Hạ Nhi vẫn ngồi trong xe trông chờ mẹ con nhà Hà Anh cùng Tử Thiên vào trong nhà hẳn.
Tại sao lại như này? Anh đã quên những gì mà tôi đã làm cho anh ư?Được ! Vậy tôi sẽ toại nguyện ý hai người. Hạ Nhi nắm chặt lấy vô lăng mà vô cùng ghen tức.
Tối đến bà Thư nấu một bữa ăn thịnh soạn mời con rể quý, tuy dù chỉ là bữa cơm canh đạm bạc không hề có sơn hào hải vị ở đây. Mong anh có thể dùng bữa vui vẻ.
Hà Anh ái ngại , liền vào bếp phụ giúp mẹ một tay.
" Mau ăn cơm thôi! Anh Tử Thiên! Anh mau ngồi vào bàn đi."
Tử Thiên đi đến bàn ăn theo lệnh của Hà Anh.
" Bác gái ơi! Bác mau ra ăn cơm đi." Tử Thiên cất giọng lên tiếng.
" Hai đứa mau ăn trước đi, bác dở tay một chút xíu." Giọng bà Thư vọng từ bên trong căn bếp.
" Thôi kệ bà ấy đi, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-cho-anh-nhan-ra-em-tu-rat-lau-roi/2988793/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.