Đôi khi chính bản thân cô cũng phải nghi ngờ nhưng có lẽ duyên trời đã định sẵn như thế rồi.
Vì không biết phải làm sao, Hà Anh chỉ trả lời lấp lửng cố tình cho qua chuyện.
Ấy vậy mà cô đã lừa được ai cơ chứ, Tử Thiên cũng đã nhìn thấu hết mọi tâm tư của cô rồi.
Anh không gặng hỏi thêm điều gì, chỉ nhẹ nhàng dắt cô quay trở lại xe. Xem ra cô ấy chịu đả kích rất lớn từ mẹ của Hạ Nhi rồi , cho dù có hỏi gì đi chăng nữa thì liệu cô có chịu nói?
" Mau về nhà thôi, bác gái đang lo cho em đó."
Hà Anh lặng lẽ nghe theo, có thể thấy dù bị người ngoài tác động những câu nói vào đầu thì trong thâm tâm cô vẫn dành trọn một niềm tin cho Tử Thiên.
Hạ Nhi đã biết chuyện này hay chưa? Nhưng liệu chị ấy biết sự thật thì có chấp nhận chuyện này?
Nhưng tại sao bà Thanh lại nói chuyện này cho cô biết? Nếu vậy năm xưa bà ta nhận Hạ Nhi làm con nuôi để làm cái gì? Tại sao bà ta phải nói ra? Bà ta không sợ gia đình cô lại đoàn tụ lại lần nữa hay người phụ nữ đó chỉ đang lợi dụng Hạ Nhi?
Hà Anh như người mất hồn, cô ngồi thẫn thờ trên xe, Tử Thiên nhẹ nhàng lay cô.
" Em ổn không? Có phải là mệt rồi?"
Hà Anh lắc nhẹ, cô chọn giữ im lặng để cho bản thân một không gian yên tĩnh.
Cô càng như thế này anh càng khó chịu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-cho-anh-nhan-ra-em-tu-rat-lau-roi/2988778/chuong-44.html