Rất may, chuyện mà tôi giỏi nhất là ngây người. Ngồi trong phòng làm việc của anh sắp được một tiếng đồng hồ, vì cứ ngẩn ngơ như thế nên cũng không cảm thấy thời gian trôi qua chậm. 
Cửa đột nhiên bị mở ra. Một chàng trai trẻ tuổi xông vào mà không gõ cửa, nói lớn, “Cái thằng này, trước kia bảo không muốn rồi giờ hành hạ tôi thế này đây hả? Hại tôi phải chạy từ công ty về nhà để đem tới đây cho cậu.” 
Tôi ngẩng đầu nhìn, phát hiện trong tay người đó có một sợi dây, mà ở đầu dây kia, có một... con chó con. Người đó thấy tôi ngồi trong phòng anh thì rất kinh ngạc. Khuôn mặt anh ấy trông khá quen, dường như chính là một trong hai người đã đưa anh về nhà vào nhiều năm trước. Tôi đứng dậy, lễ phép gọi một tiếng, “Chào anh ạ.” 
Anh ấy sờ vào túi áo như một phản xạ, thế rồi đột nhiên tỉnh ra, gãi đầu ngại ngùng nói, “Ngại quá, thói quen ấy mà. Thấy có người gọi mình bằng anh là lại muốn phát bao lì xì.” 
Trông thấy một người đàn ông đã lớn thế rồi lại có nụ cười ngốc như vậy, tôi không nén được mà bật cười. 
“À, anh nhớ ra rồi, em chính là cô em gái nhỏ của Lưu Thành Hề đúng không?” Anh cười vỗ vai tôi, “Lần này anh trai không chuẩn bị bao lì xì, để lần sau nhé.” 
“Gọi cậu tới không phải để cậu nhận em gái bừa bãi đâu.” Anh từ bàn làm việc bước đến. 
“À, đúng rồi!”. Anh ấy như sực nhớ ra điều gì, đưa sợi dây xích chó cho 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-chi-tiec-khong-o-ben-anh-den-gia/1222950/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.