Bùi Lương Vũ cũng đến ai ủi tôi, anh bảo tôi đừng quá đau lòng. 
Chúng tôi ngồi trong quán ăn nổi tiếng ở con phố đằng sau trường học, xung quanh người đi qua đi lại, rất ồn ào. Trước kia chúng tôi thường kéo cả hội tới, món tôm ở đây lần nào cũng cay đến mức khiến môi tôi sưng đỏ. Nhưng hôm nay chỉ còn hai người chúng tôi mà thôi... 
Anh nói, Mãn Nguyệt à, em nghĩ thoáng một chút, La Duy cũng không mong em buồn. 
Tôi mỉm cười với anh, “Em đâu có buồn.” 
Anh không cười, nhìn tôi thở dài một tiếng rồi không nói nữa. 
Dù đã nhìn hàng nghìn vạn lần, tôi vẫn thấy Bùi Lương Vũ thực sự rất đẹp, khuôn mặt tuấn tú phảng phất nét u sầu là điểm thu hút người khác nhất. 
Tôi nhìn anh thật sâu, bỗng nhiên hỏi, “Vì sao?” 
Anh ngạc nhiên, “Vì sao cái gì?” 
“Anh cố ý để Vi Vi tiết lộ với em chuyện La Duy trở về. Vì sao thế?” 
Bùi Lương Vũ hơi sững lại. Rồi anh vội vã tránh ánh mắt tôi, “Em nói gì vậy, rõ ràng là Dương Vũ Vi tự nghe thấy mà.” 
Tôi nhìn mặt anh, không nói thêm gì, cúi đầu im lặng bóc vỏ tôm. 
Tôi không sáng dạ, nhưng cũng không đến nỗi cực kỳ đần độn. Người thông minh và cẩn trọng như Bùi Lương Vũ sao có thể vô tình bị Vi Vi nghe trộm. 
Nhưng anh đã không nói, tôi cũng không hỏi nữa. Tôi thừa nhận mình nhát gan, đã mất La Duy, tôi không muốn mất thêm người bạn Bùi Lương Vũ này. 
Tôi đặt tôm đã bóc vỏ vào bát của Bùi Lương 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-chi-tiec-khong-o-ben-anh-den-gia/1222951/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.