“Anh Lãng Dật…?”. Gọi một lúc lâu vẫn không thấy đối phương phản ứng, Tống Gia Ninh chắp tay sau lưng, bắt đầu lúng túng bấu những đầu ngón tay.
Cô nhẹ giọng, cố gắng bình tĩnh tiếp tục nhìn người đàn ông đứng sừng sững như thân cây lớn bên cạnh mình.
Bỗng nhiên, Ôn Lãng Dật lên tiếng: “Em nhớ rõ mọi chi tiết hả?”.
Tựa như tất cả những điều cô vừa nói đều chưa từng nói ra, anh bỏ qua chúng mà trả lời câu hỏi trước đó.
Mọi chi tiết? Sao anh lại hỏi vậy? Tò mò vấn đề thật kỳ lạ.
Tống Gia Ninh oán thầm, vốn dĩ cô muốn ngẩng đầu lên nhìn anh, nhưng một hình ảnh nào đó lại bất chợt lóe lên trong đầu.
… Nụ hôn sau cùng… là anh hôn cô.
Không phải là anh muốn hỏi chuyện này đấy chứ?
Ngoại trừ cô cảm thấy buồn bực về hành động bộc phát của mình khi say xỉn thì đây cũng là nguyên nhân quan trọng khiến cô trốn tránh anh. Bởi vì cô càng nghĩ càng không biết nên đối mặt với anh như thế nào, cho nên cô đã cố tình dặn mình “quên” đi chi tiết này.
Hiện tại đột nhiên nhớ đến nó, đầu cô vang lên một tiếng “Đinh!”, trái tim tựa như muốn nhảy khỏi lồng ngực khi ánh mắt đối diện với Ôn Lãng Dật.
“Không… không hẳn, trí nhớ đứt quãng, em chỉ nhớ một phần thôi”. Cô chật vật trả lời anh, vì muốn che giấu sự chột dạ mà cố làm ra vẻ cố nhớ lại những gì xảy ra đêm đó.
Đến nỗi câu cú nói ra đều lắp bắp như chính tâm trạng của cô lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-chi-minh-anh-nuong-chieu/936151/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.