“… Ồ”. Tống Gia Ninh cúi đầu vặn nắp chai, vội vàng lấy khăn giấy.
Khăn giấy gấp ba lần thành dải vuông, nước lan từ giữa ra bốn phía thấm ướt miếng giấy.
Ôn Lãng Dật vẫn đứng bên cạnh không nói lời nào, anh cũng không đi mà cứ như vậy nhìn động tác của cô. Cái nhìn của anh khiến cô suýt chút nữa ngay cả nắp chai cũng không vặn được.
Đậy nắp xong, Tống Gia Ninh hơi xoay người về phía anh rồi đắp khăn giấy lên mắt.
Giấy vừa đắp lên mắt hơi lạnh, cô nhẹ nhàng hít một hơi theo phản xạ rồi nhanh chóng im bặt, ngón tay xoa nhẹ khăn giấy.
Hai mắt đều được che phủ bởi lớp khăn giấy lạnh ẩm, Tống Gia Ninh cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
“Đưa cho anh”. Bỗng nhiên, cô nghe thấy Ôn Lãng Dật mở miệng nói.
“Sao ạ?”.
Giữa hai người vốn cách nhau khoảng một mét, nhưng sau khi mắt cô bị che lại, không hiểu sao cô cảm thấy người nói chuyện hình như cách mình gần hơn, dường như anh đang đứng sát cô vậy.
Gót chân Tống Gia Ninh khẽ chuyển động, chút nữa theo phản xạ lùi về phía sau.
Giọng nói của người đàn ông rõ ràng rất ôn hòa từ tốn như tiếng gió. Nhưng vào buổi tối, nhiệt độ trong gió càng trở nên khó nắm bắt.
Lúc này cô mới phát hiện mắt không nhìn thấy dường như càng không có cảm giác an toàn. Vốn đối mặt với Ôn Lãng Dật đã khiến cô có chút thấp thỏm gò bó, hiện tại không nhìn thấy gì nên càng căng thẳng gấp bội.
“Nước. Để anh cầm giúp em”.
“… À
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-chi-minh-anh-nuong-chieu/936150/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.