Nụ hôn đầu…?
Dòng nước nhẹ nhàng chảy qua kẽ tay, Tống Gia Ninh ngây ngẩn nhìn mình trong gương.
Ôn Lãng Dật lớn hơn cô chừng sáu, bảy tuổi; bên cạnh anh chắc chắn không thiếu người yêu thích, nịnh ngọt; thế mà đến tuổi này rồi anh vẫn chưa có nụ hôn đầu…
Hơn nữa còn bị cô “cưỡng chế” lấy đi mất.
Tống Gia Ninh đưa tay lên tắt vòi nước.
Cô mím môi, rầu rĩ rút một tấm giấy lau khô tay, lặng lẽ thở dài.
Mặc dù càng nghĩ càng cảm thấy xấu hổ, nhưng… đó cũng là nụ hôn đầu của cô mà, coi như hai bên hòa nhau đi.
Rửa tay xong, cô lấy son môi trong túi ra dặm lại một lần. Màu môi đỏ hơn một chút, gần với màu hoa hồng mới nở rộ, mặt dây chuyền nhẹ nhàng lăn qua lăn lại giữa đường xương quai xanh.
Xong xuôi mọi việc, Tống Gia Ninh xoay người rời khỏi nhà vệ sinh.
Sau tiệc rượu để mọi người nói chuyện phiếm là một buổi đấu giá nhỏ, khách mời được phục vụ đưa đến ngồi vị trí của mình.
Tống Gia Ninh đứng cạnh một chiếc bàn, đưa tay lấy ly rượu trên bàn rồi quay đầu tìm bóng dáng Ôn Thư Du.
Ánh mắt cô lướt qua cả đại sảnh lớn một vòng, chẳng mấy chốc đã tìm thấy người. Ôn Thư Du đang nói chuyện với Tần Hủ, nhưng họ cách vị trí cô đang đứng vẫn khá xa.
Cô vừa định đi đến bên kia, nghĩ thế nào lại dừng bước, chuẩn bị quay lại vị trí cũ.
“Gia Ninh, sao em lại ở đây một mình?”. Bỗng nhiên giọng nói của Ôn Trị Nhĩ ở phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-chi-minh-anh-nuong-chieu/936152/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.