" Sao ba lại không về nhà cùng chúng ta"
Thằng bé nhìn mẹ với bộ mặt tủi thân. Lâm Dương tiến đến hôn lên trán con.
" Con muốn ba ở với con sao, được thôi ba sẽ về cùng con"
Thằng bé vui mừng ôm chầm lấy ba.
" Không được" Trương Vân Nhi nói.
" Ba còn có việc nên con đừng làm phiền ba, nào đi theo mẹ."
Thằng bé lủi thủi ra chỗ mẹ. Lâm Dương nói với:
" Sao em lại như vậy, một hôm không được sao, dù gì em cũng nên chiều con một chút chứ."
Cô liếc mắt nhìn con, có lẽ nó cũng thiếu thốn tình cảm nhiều rồi, thôi vậy chỉ lần này thôi, nó sẽ cảm thấy hạnh phúc hơn.
" Thôi được rồi, lần này thôi đấy "
Thằng bé nhảy cẫng lên vui sướng, chưa bao giờ nó lại cười tươi vui vẻ như lúc này. Ai cũng vậy thôi được ở cạnh người thân không lúc nào là không hạnh phúc.
" Con ước gia đình mình mãi như thế này. Sao ba mẹ lại không ở chung..."
Reng...reng chuông điện thoại kêu.
" Alo..."
" Sao giờ này em vẫm chưa về, có việc gì sao? Lâm Trạch thằng bé cũng ở với em à."
" Vâng, hôm nay em đưa thằng bé đi chơi nên về muộn, anh không cầm lo lắng đâu."
" Được rồi, em nhớ về sớm nhé."
Cúp máy.
" Ai vậy?" Lâm Dương gặng hỏi.
" Là Hàn Kỳ, anh ấy hỏi sao tôi về muộn "
" À, cậu ta vẫn quan tâm đến em thế sao, em định tiến tới với cậu ta sao?"
Trương Vân Nhi không nói gì nắm tay Lâm Trạch đi nhanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-chay-tron-khoi-anh-sao/1503284/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.