" Anh nói gì ạ ?"
" À thôi, ý anh là thị bò đấy."
Trương Vân Nhi dở menu gọi món.
" À, thế Lâm Trạch đâu? Em không dẫn con theo sao."
" Nè, ai lại đi dẫn con đến nơi làm việc chứ. Anh không thể hỏi câu gì khác sao?"
Lâm Dương không nói gì, lôi điện thoại ra nhắn. Một lát sau, anh nói:
" Em chờ đây đi, anh xuống đón con lên "
Trương Vân Nhi ngạc nhiên nhưng lại thôi, dù sao thằng bé cũng cần đi chơi chung với cả ba lẫn mẹ. Lâm Dương làm điều đó cũng tốt thôi.
" Vào đây đi, Lâm Trạch"
Lâm Dương và Lâm Trạch đã lên đến nơi, món ăn cũng được đem ra. Cô vẫy tay gọi con lại.
" Con qua đây ngồi đi, mẹ đã gọi thêm món cho con rồi"
Thằng bé tiến lại ngồi ăn chung với mẹ nhưng dáng vẻ có hơi ngại ngùng và ngượng ngịu. Trên khuôn mặt của thằng bé đáng nhẽ phải cảm thấy vui vẻ vì được đi chung với ba mẹ, sao thằng bé lại buồn.
" Lâm Trạch, sao con buồn vậy, ăn thêm đi nếu con muốn, ba sẽ đưa con đi chơi nhé."
Thằng bé không nói gì chỉ cắm cúi ăn. Bữa ăn diễn ra trong sự im lặng. Không có tí không khí gì gọi là gia đình đoàn tụ cả.
Sau khi ăn xong, họ đã đi chơi. Lâm Dương để thằng bé chơi còn mình quay lại chỗ Trương Vân Nhi nói chuyện
" Em...sao hôm nay trông Lâm Trạch buồn vậy."
Trương Vân Nhi không nói gì cả, chỉ ngồi đó nhìn vẩn vơ.
" Em nghiêm túc trả lời anh câu này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-chay-tron-khoi-anh-sao/1503283/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.