Nó đã khóc rất nhiều, khóc sưng cả mắt. Tụi Thu Hà chỉ biết an ủi nó bằng đủ mọi cách như không được. Về kí túc nó vẫn khóc, rồi ngủ lúc nào không hay.
Buổi chiều, nó còn đang ngủ thì điện thoại nó reo chuông, hai mặt nó sưng húp mãi mới mơ được mắt, không nhìn mà áp điện thoại vào tai nghe luôn
[- Đan à con. Bác mẹ của Khánh Minh đây
- Dạ???_ Nó ngồi bật dậy luôn, hoàn toàn tỉnh táo, cái quái gì thế
- Chắc ngạc nhiên lắm hả?
- Dạ.... con chào bác ạ
- Đan à... chắc con cũng đã nghe qua việc thằng Minh đi Mỹ rồi chứ.
- Dạ... à vâng ạ_ Nó mím môi
- Bác xin lỗi, đã không giúp gì được cho tụi con. Chuyện này là do ông nội của Minh bên Mỹ, ông gọi nó qua và chắc sẽ nhập học luôn. Bác biết điều đó làm con rất sốc nhưng mà bác và Khánh Minh hoàn toàn bất lực không làm được gì cả. Ba của Khánh Minh đã không theo con đường kinh doanh mà rẽ sang làm luật sư, điều đó làm ông nội không mấy hài lòng, thế nên Khánh Minh là người ông tin tưởng nhất để giao lại công ty cho. Còn về phía bác, con cũng biết là, trước vốn bác ba của Minh vốn không được ông chấp nhận, bởi bác không xuất thân từ gia đình giàu có. Bác đã từng cố gắng, thật nhiều để mới được như ngày hôm nay. Bác biết là nói điều này cũng không giúp được gì, bác chỉ mong con có thể hiểu được cho Khánh Minh.
- Con hiểu mà, bác không phải cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-bot-de-thuong-lai-anh-nho/728916/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.