Tô Ninh Manh cảm thấy có một ánh mắt đang nhìn mình, cô ta nghiêng đầu thì thấy một bé con đang dùng đôi mắt to tròn linh động nhìn vào mình.
Hử? Này là làm cái gì vậy?
Trên mặt cô ta giữ nguyên nụ cười, nhìn bé: "Mặt chị dính gì hả?"
Chúc Chúc thấy mình bị phát hiện, bắt đầu giả bộ ngây ngô: "Đẹp, xinh xinh."
Tô Ninh Manh nghe thấy giọng nói non nớt bé, cảm thấy chắc là mình suy nghĩ nhiều rồi, đây chỉ là một đứa nhỏ ngây ngô nên chẳng cần để ý tới nó.
Cố Thanh uyển bưng trà đến, đặt trên bàn trà, sau đó ngồi trên ghế sofa nghe Tô Ninh Manh chủ động nói một vài chuyện thú vị.
Tô Ninh Manh cố ý nói nhiều một chút để kéo dài thời gian, nếu như nói đến tối khuya thì cô ta càng có lý do để ở lại.
Chúc Chúc ngồi bên cạnh, tầm mắt không rời khỏi người xấu xa kia, bé mở to mắt đến nỗi mắt hơi cay, miệng nhỏ chu lên, sao đồ xấu xa này còn chưa đi nữa?!
"Tí tách, tách, tách..."
Đột nhiên trời mưa bắt đầu mưa.
Tiếng mưa rơi cũng truyền đến ngay lập tức. Dần dần, mưa càng ngày càng lớn, mưa nhỏ dần biến thành mưa lớn như trút nước.
Tô Ninh Manh nhìn trời đang mưa lớn, cô ta mừng như điên, đến cả trời cũng giúp cô ta, cơn mưa này thật đúng lúc.
Mặt bánh bao của Chúc Chúc nhăn lại, bây giờ bên ngoài mưa to, đồ xấu xa đó không đi thì làm thế nào?!
Tay nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-be-thao-thiet-ba-tuoi-ruoi-roi-do-/3616110/chuong-11.html