Chương trước
Chương sau
"Anh cả ~ Anh cả ~"

Chúc Chúc dựa gần lại ôm chặt chân của anh cả, bé dùng sức cọ mặt mình lên chân của anh và liên tục chớp chớp đôi mắt to long lanh.

Cố Thanh Diên nhìn em gái đang làm nũng, đôi mắt to lấp lánh như chứa đựng sao trời đang nhìn chăm chú vào anh làm lòng anh bị lay động một chút .

"Anh cả ~ Chúc Chúc yêu anh cả nhất, anh cả cũng thương Chúc Chúc nhất ~"

Cố Thanh Diên ngồi xổm xuống, nhìn thấy em gái càng lúc càng tăng độ đáng yêu của mình thì anh không thể chịu được, anh giữ vững được mấy giây thì đã bại trận: "Được rồi, chỉ được chọn hai gói thôi."

Đôi mắt của Chúc Chúc chớp chớp nhanh hơn, như có sao trời nhảy từ bên trong: "Anh cả ~"

"Ba gói."

Khi Chúc Chúc nghe số lượng được tăng lên, bé nghiêng đầu, nói: "Anh cả ~ Chúc Chúc chỉ có thể chọn ba gói thôi ạ?"

Cố Thanh Diên thấy em gái ra chiêu "cái nghiêng đầu chết người" có tính sát thương cực mạnh đối với anh chính thì anh giơ bốn ngón tay lên: "Bốn gói."

"Bốn gói?"

Chúc Chúc học theo tay của anh cả, giơ lên bốn ngón tay múp míp nhỏ xíu của mình, lấy ngón trỏ tay còn lại đếm một lượt thấy có một ngón tay khác chưa gia nhập vào đội hình, như vậy không tạo thành một bàn tay rồi.

Bé duỗi ra cả hai tay của mình, ngón tay nhỏ đều xòe ra: "Anh cả, như này có được không?"

Cố Thanh Diên thấy em gái giơ lên mười ngón tay nhỏ, thể hiện một cách rõ ràng là muốn chọn mười gói đồ ăn vặt, anh nắm một trong hai bàn tay của bé rồi đè xuống, chỉ để lại một bàn tay: "Chúc Chúc chỉ được năm gói đồ ăn vặt, không được nhiều hơn."

Anh mới vừa nói xong, bàn tay còn lại của em gái bị anh giữ lại trước đó lại bướng bỉnh xòe ra, các ngón tay nhỏ lần lượt giơ lên.

"Chúc Chúc, chỉ được năm gói thôi đấy."

Cố Thanh Diên lại một lần nữa đè bàn tay của em gái xuống nhưng không lâu sau bé lại giơ bàn tay đó lên trước mặt anh, năm ngón tay vẫn vững vàng duỗi ra.

Anh lại một lần nữa dùng bàn tay lớn nhẹ nhàng bao quanh bàn tay nhỏ đó, lần này không buông ra nữa mà cầm nó luôn, anh cảm nhận được bàn tay nhỏ kia đang cố gắng mở ra trong lòng bàn tay mình.

Cố Thanh Diên nhíu mày: "..." Đây có phải là sự bướng bỉnh cuối cùng không?!

Đôi mắt lớn của Chúc Chúc vẫn nhìn thẳng vào anh cả, cố gắng để anh nhìn thấy bàn tay của mình: "Anh cả ~ Anh cả tốt nhất ~"

Cuối cùng, Cố Thanh Diên đã nhượng bộ trước sự đáng yêu vô địch và giọng nói nũng nịu của em gái: "Được rồi, Chúc Chúc, mười gói thì mười gói."

"Ye! Anh cả tốt nhất."

Chúc Chúc ngẩng đầu nhỏ, miệng nhỏ của mình nhắm ngay má của anh cả, đặt lên một nụ hôn, sau đó hào hứng chạy đi lấy đồ ăn vặt bé muốn.

Cố Thanh Diên cảm nhận được nụ hôn có hơi ẩm ướt mềm mại và thơm mùi sữa ở một bên gò má, anh cảm thấy rằng mười gói đồ ăn vặt xứng đáng đổi lấy một nụ hôn từ em gái.

Anh đứng lên ở một bên, nhìn chăm chú vào thân ảnh nhỏ bé chạy tới chạy lui vội vàng chọn đồ ăn vặt của em gái, sự dịu dàng trong mắt anh sắp tràn ra hết bên ngoài.

Chúc Chúc ôm những gói đồ ăn vặt mà bé cho là đẹp mắt và chắc chắn ngon đi về phía chiếc xe đẩy, nhưng mười gói đồ ăn vặt trong ngực bé có hơi nhiều so với thân hình nhỏ xíu của bé.

Khi bé đi được nửa đường, một gói đồ ăn vặt rơi ra khỏi tay bé. Bé lập tức cúi xuống, vươn một tay ra để nhặt gói đồ ăn.

Trong lúc Chúc Chúc nhặt đồ ăn vặt, một gói khác trong số những gói bé đang ôm trong ngực cũng chậm rãi trượt xuống.

Sau khi nhặt xong gói đồ ăn vặt đó, bé nhìn thấy còn một gói khác trên sàn, bé tiến tới cúi xuống để nhặt gói bánh này lên, đồng thời, một gói đồ ăn vặt khác trong lòng bé lại chậm rãi rơi xuống.

Cố Thanh Diên nhìn thấy em gái một đường vừa nhặt vừa đánh rơi đồ ăn vặt liên tục như vậy, không biết tới năm nào tháng nào bé mới nhặt hết được, anh bước chân dài qua và giúp em gái cầm đồ ăn vặt.

Bây giờ Chúc Chúc chỉ cầm một gói đồ ăn vặt trong mỗi tay, các gói khác đều ở chỗ của anh cả, bé đến gần chiếc xe đẩy, hơi nhón chân lên, giơ hai tay nhỏ của mình, thả tất cả đồ ăn vặt vào trong.

"Các bạn đồ ăn vặt phải ngoan ngoãn ở trong đó nha, chờ Chúc Chúc một hơi ăn hết các bạn nha."

Cố Thanh Diên nghe thấy cách bé con nói, cảm giác như về nhà bé sẽ ăn hết trong một lần, anh lập tức nói: "Chúc Chúc, trẻ con không nên ăn quá nhiều đồ ăn vặt cùng một lúc, không tốt cho sức khỏe đâu em."

Chúc Chúc đặt một tay chống hông, ngẩng đầu nhỏ và nói: "Anh cả ơi, Chúc Chúc không phải là một đứa trẻ ba tuổi, không sợ ăn quá nhiều đồ ăn vặt đâu."

Khóe miệng Cố Thanh Diên giật giật, nhìn em gái đang toát ra sự tự hào và kiêu hãnh, anh suy nghĩ một chút thì thấy những gì em gái nói cũng có lý.

Anh mỉm cười và nói: "Đúng vậy, Chúc Chúc bây giờ đã ba tuổi rưỡi rồi, lớn hơn trẻ con ba tuổi một chút."

Chúc Chúc nghe anh cả nói, một nụ cười tự mãn hiện lên trên mặt nhỏ bé, trong đầu bắt đầu suy nghĩ xem nên ăn gói đồ ăn vặt nào trước khi về nhà.

Sau khi quyết định xong, bé đứng đầu ngón chân lên mép xe đẩy, vươn tay nhỏ chỉ vào đồ ăn vặt bên trong: "Sau khi về nhà thì ăn miếng này trước, sau đó là bánh quy này, xong rồi là ăn tiếp cái này..."

Cố Thanh Diên nhìn thấy em gái bắt đầu sắp xếp thứ tự xử lý ăn đồ ăn vặt, anh kìm nén nụ cười: "Chúc Chúc không cần phải suy nghĩ nhiều như vậy. Sau khi về nhà, em chỉ được ăn một gói thôi, những gói còn lại sẽ để dành cho sau này."

"Ah... Anh cả ~ Anh cả tốt nhất. Chúc Chúc ăn hết đồ ăn vặt được không?" Khuôn mặt bánh bao nhỏ của Chúc Chúc lập tức nhăn lại.

Cố Thanh Diên nhìn thấy em gái sắp triển khai chiến thuật dễ thương, lần này anh phải mạnh mẽ lên, cố ý nghiêm mặt, để mình trông có vẻ nghiêm túc hơn.

"Không được, Chúc Chúc tuyệt đối không thể ăn hết một lần, nếu không thì sẽ phải trả lại toàn bộ số đồ ăn vặt này, với lại nếu em ăn quá nhiều sẽ làm béo phì, sẽ có nhiều mỡ tìm đến em đấy. Tới lúc đó thì Chúc Chúc sẽ trở nên béo như một quả bóng vậy."

Chúc Chúc nghe phải trả lại toàn bộ và còn có thể trở nên béo, cả người toàn là thịt thịt, lại béo như một quả bóng.

Bé cảm thấy với bộ dạng đó thì bé sẽ không đẹp nữa, bé không do dự một giây đã đồng ý ngay: "Dạ, Chúc Chúc sẽ ăn ít một chút, chỉ ăn một chút thôi, như thế này thôi."

Chúc Chúc dùng ngón trỏ và ngón cái giữa, hé một khoảng trống nhỏ như hạt đậu để cho anh cả biết, bé nói một chút là xíu xíu thế này thôi, tuyệt đối không ăn quá nhiều, bé không muốn trở nên béo núc ních.

Cố Thanh Diên nhìn em gái dùng hai ngón tay mũm mĩm ra dấu lượng đồ ăn, thấy bé ra dấu như thế làm anh có cảm giác rằng mỗi gói có thể ăn được một tháng.

Khóe môi anh treo lên nụ cười: "Được rồi, Chúc Chúc không cần phải khoa trương như vậy, chúng ta phải đi đến các chỗ khác của siêu thị thôi."

"Dạ, anh cả."

Chúc Chúc nắm chặt lấy áo của anh cả, trong đầu bé đang suy nghĩ một chút đồ ăn vặt là bao nhiêu? Bé không muốn trở nên béo như một quả bóng đâu, vì như thế thì bé sẽ không đẹp nữa và về sau có thể phải đổi tên thành Chúc Béo Béo.

...

Sau khi đi hết siêu thị, Cố Thanh Diên đã mua đủ những thứ cần thiết, xếp hàng thanh toán, rồi ôm một bao đồ lớn mua từ siêu thị, chuẩn bị dẫn em gái về nhà.

Anh nhìn thấy bầu trời âm u, mây đang kéo đến, những giọt mưa dần dần thấm ướt mặt đất.

Chỉ chốc lát, Cố Thanh Diên thấy mưa ngày càng nặng hạt, mọi người trên đường cũng bắt đầu nhanh chóng tăng tốc, nháo nhào tìm nơi tránh mưa và mưa cũng ngày càng lớn.

Chúc Chúc ngẩng đầu lên, nhìn thấy những giọt mưa rơi xuống từ trên cao, bầu trời cũng không còn đẹp nữa.

Cố Thanh Diên xem dự báo thời tiết thì trong đó nói trời nắng, nhưng tại sao khí trời lại thay đổi bất thường như vậy, đột nhiên mưa nên anh cũng không mang theo dù.

Anh thấy cơn mưa này sẽ không dừng lại trong thời gian ngắn nhưng trong nhà có việc cần anh phải xử lý.

Cố Thanh Diên nắm lấy tay nhỏ của em gái, đi vào bên trong cửa hàng nhỏ để mua dù và mua cho em gái một bộ áo mưa.

"Chúc Chúc thích cái nào?"

"Ừm..."

Chúc Chúc nhìn vào những chiếc áo được gọi là áo mưa, bé nhìn một chút rồi dùng tay nhỏ chỉ vào một cái: "Anh cả, Chúc Chúc muốn cái này."

"Được."

Cố Thanh Diên đã bảo chủ cửa hàng lấy ra món đồ ấy, sau đó thanh toán tiền và mở ra để em gái mặc.

Anh thấy em gái đã chọn chiếc áo mưa hình con thỏ nhỏ, phía sau có một cái đuôi nhỏ tròn tròn, em gái mặc lên trông rất dễ thương.

Chúc Chúc nhìn vào chiếc áo mưa trên người mình, bé có thể nhìn thấy chính mình trong cái kính bên cạnh, bé quay đầu lại thấy sau lưng còn có một cái đuôi nhỏ tròn tròn, bé uốn éo mông nhỏ thì cái đuôi nhỏ cũng lắc lắc vài cái.

Cố Thanh Diên nhìn ra ngoài thấy mưa đã nhỏ lại nên bảo em gái đang chơi với cái đuôi nhỏ, soi tới soi lui trước kính dừng chơi lại, bọn họ nên tranh thủ lúc mưa nhỏ mà về nhà.

Chúc Chúc ngoan ngoãn đi theo bên cạnh anh cả ra ngoài, bé vươn ra bàn tay nhỏ của mình, nước mưa làm cho tay nhỏ của bé ươn ướt, mát lạnh, bé không ghét loại cảm giác này.

Cố Thanh Diên cầm đồ, che dù đi về nhà. Con đường đi về nhà buộc phải đi qua một đoạn cầu thang.

Anh bước xuống bậc thang và dừng lại, xoay người nhìn về phía em gái đang ở đầu bậc thang: "Chúc Chúc, đây có bậc thang, em phải cẩn thận đấy."

Chúc Chúc nhìn vào bậc thang trước mặt, nghe anh cả nói phải cẩn thận, bé di chuyển chân ngắn của mình, cúi đầu xuống muốn xem thử bậc thang, dự định bước từng bước xuống dưới, nhưng lại phát hiện ra không nhìn thấy chân của mình.

"Anh cả ơi, Chúc Chúc không nhìn thấy chân của mình."

Cố Thanh Diên nhìn vào áo mưa dài hơn so với em gái, mở miệng nói: "Chúc Chúc à, em có thể xách lên áo mưa rồi đi."

"Hiểu rồi ạ."

Chúc Chúc gật đầu, xách cái áo mưa thỏ nhỏ của mình lên và bước xuống bậc thang.

Cố Thanh Diên thấy em gái đã làm theo lời mình, xách áo mưa và đi, nhưng bé dường như hiểu nhầm ý của mình.

Anh nhìn em gái xách lên áo mưa trong vài giây thì buông xuống và đi một bậc thang. Sau đó, bé lại xách áo mưa lên một lần nữa, giữ trong vài giây lại buông xuống, chân ngắn ngủn lại giẫm vào bậc thang tiếp theo, lặp đi lặp lại động tác ấy, quả thật dễ thương muốn xỉu.

Chúc Chúc nghe lời của anh cả dùng tay nhỏ xách áo mưa và giữ trong vài giây.

Sau đó, bé buông xuống áo mưa, chân ngắn của bé thăm dò vươn ra, giẫm lên bậc thang, từng bước từng bước đi xuống dưới.

Mỗi khi đi một bước, bé đều lại ngoan ngoãn nghe lời, lặp đi lặp lại hành động xách áo mưa lên rồi hoàn thành bước xuống một bước.

Cố Thanh Diên nhìn hành động dễ thương của em gái, thực sự muốn tiến vào đầu con bé để xem nó đang nghĩ gì.

Chúc Chúc đi xuống bậc thang, đến bên cạnh anh cả và giơ lên tay nhỏ: "Anh cả ơi, chúng ta tiếp tục về nhà nào, đi thôi!"

Bé nói xong, chân ngắn bước đi, tốc độ tăng nhanh "thịch thịch thịch" đi về nhà, chân nhỏ của bé đạp lên một ít vũng nước đọng trên đường, phát ra tiếng "bạch bạch".

Cố Thanh Diên nhìn theo em gái giẫm lên vũng nước đọng, thở dài một hơi, chân dài bước nhanh theo em.

Chúc Chúc nghe được lúc bé chạy có âm thanh "bạch bạch" phát ra, bé cảm thấy chơi thật thú vị, thả chậm tốc độ lại, nhìn thấy vũng nước thì giẫm một cái.

Đôi khi bé bỏ qua một vũng nước, sau khi phát hiện thì quay lại nhất định phải giẫm vào nó một cái rồi mới tiếp tục đi, bé muốn giẫm qua từng vũng nước một, không bỏ sót bất kỳ cái nào.

"Anh cả, cái này chơi vui lắm ó?"

Cố Thanh Diên nhìn em gái như một chú thỏ nhỏ, nhảy từ đầu này đến đầu kia, anh nhìn xung quanh thấy không có ai rồi nhắc em gái phải chú ý an toàn, đừng để té ngã.

Anh vừa dứt lời ngay giây sau, em gái đã ngã xuống, cái mông nhỏ của bé tiếp xúc thân mật với mặt đất.

"Chúc Chúc, có sao không em?"

Cố Thanh Diên vội vã bước tới, cúi xuống kiểm tra em gái.

Chúc Chúc giẫm lên vũng nước, trượt chân một cái, mông nhỏ của bé ngồi phịch xuống. Bé nhìn thấy anh cả quan tâm ngồi xuống trước mặt mình, bé không muốn thấy dáng vẻ anh ấy lo lắng cho mình.

Bé cảm nhận được sự đau nhức từ cái mông nhỏ của mình, bé hít mũi một cái, cố gắng kìm nén giọt nước mắt đang muốn rơi xuống, cười với anh cả.

"Chúc Chúc không sao ạ, anh cả yên tâm đi."

Cố Thanh Diên nhìn vào em gái cười ngốc nghếch với anh, anh thấy khóe mắt bé con ửng đỏ, mũi nhỏ cũng hít tới đỏ ửng của bé, anh biết là bé đang cố kìm nén nước mắt.

Anh đau lòng ôm em gái: "Chúc Chúc không sao đâu, nếu đau thì nói với anh cả, không cần nhịn nha em."

"Anh cả, Chúc Chúc không đau, thực sự không… oa... mông nhỏ đau đau, oa oa..."

Cố Thanh Diên nhìn em gái trong lòng “oa” một tiếng thì khóc nức nở, đưa tay nhẹ nhàng vỗ lưng bé, an ủi: "Chúc Chúc, có anh cả ở đây, không có gì đâu, ngoan ngoan."

Chúc Chúc rút đầu nhỏ xuống, dùng áo của anh cả lau nước mắt, sau vài tiếng nức nở: "Chúc Chúc không khóc, là nước mưa rơi vào mắt Chúc Chúc thôi, đây không phải là khóc, Chúc Chúc rất ngoan."

"Ừ, Chúc Chúc không khóc. Chúc Chúc là bé ngoan nhất và mạnh mẽ nhất."

Cố Thanh Diên nghe giọng nói mềm mại pha lẫn nghẹn ngào, mạnh miệng nói những lời kia nên anh cũng nói theo ý của bé.

Chúc Chúc hít mạnh mũi nhỏ một cái, ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt to đỏ ửng nhìn anh cả, và nói với anh rằng, nếu trời mưa thì anh đừng đi như bé vì dễ bị đau mông đó.

Cố Thanh Diên nhìn em gái vẫn chưa lấy lại bình tĩnh, ngược lại nói anh chú ý an toàn: "Được, anh sẽ nhớ kỹ lời Chúc Chúc dặn."

"Dạ."

Chúc Chúc gật đầu nhẹ: "Anh cả ơi, nếu sau này anh ngã cũng đừng sợ nha, có Chúc Chúc ở đây, Chúc Chúc sẽ ôm anh, không để anh khóc đâu."

"Được, Chúc Chúc là bé ngoan nhất."

Cố Thanh Diên ôm chặt em gái, không biết trời đã ngừng mưa từ lúc nào, anh nhìn lên trời thấy xuất hiện cầu vồng xinh đẹp, nhắc em gái cũng nhìn xem.

"Chúc Chúc, nhanh nhìn lên trời xem, có cầu vồng đẹp lắm."

"Dạ? Quao..."

Chúc Chúc nghe lời ngửa đầu nhỏ của mình, nhìn thấy trên trời có những dải màu sắc khác nhau, gọi là mây cầu vồng: "Anh cả, mây cầu vồng đó thật xinh đẹp."

Cố Thanh Diên nghe Chúc Chúc nói sai, cầu vồng không phải là mây, anh nghĩ nếu giờ anh giảng cho em gái kiến thức về cầu vồng thì có vẻ hơi sớm, bé có thể chưa nghe hiểu, vậy nên để bé nghĩ như vậy cũng được.

Anh nhìn vào đôi mắt trong veo của em gái đã bắt đầu nhuộm màu cầu vồng, anh nhẹ nhàng nói: "Chúc Chúc, nghe nói ở cuối cầu vồng có kho báu đó."

"Kho báu?!"

Chúc Chúc nghe xong thì lên tinh thần liền: "Anh cả, chúng ta bây giờ lên đường đi tìm kho báu ở mây cầu vồng nào."

Cố Thanh Diên nhìn vào em gái tràn đầy năng lượng, đôi mắt ẩn chứa nụ cười: "Chúc Chúc, đó chỉ là truyền thuyết thôi, không chắc đã đúng đâu. Anh còn nghe nói cầu nguyện với cầu vồng thì điều ước sẽ thành hiện thực đó."

Chúc Chúc nghe anh cả nói có thể thực hiện điều ước thì bé nhìn lên cầu vồng ngay tức thì.

Bé ngây ngô nói: "Cầu vồng ơi, Chúc Chúc muốn cầu nguyện, bạn nhất định phải giúp Chúc Chúc thực hiện nhạ, Sau khi bạn thực hiện điều ước thì Chúc Chúc sẽ cho bạn ăn nhiều thứ ngon."

Cố Thanh Diên nhìn em gái hồn nhiên, thấy bé sắp bắt đầu cầu nguyện, anh nhanh chóng nhắc em dừng lại: "Nếu nói ra điều ước thì sẽ không thành hiện thực được, Chúc Chúc nên ước trong lòng thôi."

Bé lập tức dùng tay nhỏ che miệng, may mà anh cả nhắc kịp, nếu không bé đã nói ra điều ước rồi.

Bé nhìn chăm chú vào cầu vồng trên trời, lặng lẽ ước trong lòng: "Chúc Chúc muốn mọi người xung quanh mình nhanh nhanh khỏe lên và mỗi ngày đều vui vẻ."

"Chúc Chúc đã ước rồi, anh cả thì sao ạ?"

Cố Thanh Diên nghe thấy giọng em gái, trả lời: "Anh cũng đã ước rồi."

"Anh cả, anh có thể nói cho Chúc Chúc biết anh ước gì không? Đừng lo, Chúc Chúc không kể cho ai biết đâu." Chúc Chúc nói xong thì bảo đảm với anh.

"Điều ước nói ra sẽ không thành hiện thực."

Chúc Chúc nghe anh cả nói như vậy, đôi mắt linh hoạt chuyển một vòng, ghé vào tai anh rồi nhỏ nhẹ nói: "Vậy anh cả, nói trong tim cho Chúc Chúc nghe nhé?"

"Hửm? Trong tim?"

Cố Thanh Diên nhướn mày, làm sao anh thực hiện được phương pháp này, giây tiếp theo, anh thấy em gái lại chui vào lòng anh, ghé vào một chỗ rồi không động đậy.

"Ừ ừ, được rồi... Ừ, Chúc Chúc hiểu rồi."

Anh nhìn em gái dán trên ngực mình, thì thầm một mình như đang trò chuyện với cái gì đó: "Chúc Chúc, em đang làm gì vậy?"

"Xuỵt ~ Chúc Chúc đang chăm chú nghe điều ước, biết rằng anh cả ước một điều rất tốt."

Chúc Chúc dán vào ngực anh, nghe âm thanh làm lòng bé yên bình.

Cố Thanh Diên nhìn vào chuỗi hành động của em gái, thực sự là dùng tâm nói chuyện!

Anh không nỡ phá vỡ sự yên bình tốt đẹp đó, anh ôm em gái đang nhắm mắt trong lòng, cầm đồ đạc đi về nhà.

...

Chúc Chúc về đến nhà, trực tiếp đi vào phòng khách, ngồi xếp bằng trên sofa, mở tivi xem bộ phim hoạt hình yêu thích của mình.

Cố Thanh Diên đặt một bao đồ ăn vặt lên bàn trà ở phòng khách, sau đó đi vào nhà bếp để sắp xếp một số đồ vật khác mua từ siêu thị.

Chúc Chúc cầm lấy một gói khoai tây chiên to, mở ra và ôm trong lòng. Gói khoai tây to bằng nửa của cơ thể nhỏ xíu của bé, làm cho bé trở nên xinh xắn đáng yêu hơn.

Miệng nhỏ không ngừng nhai khoai tây chiên, miệng bé phát ra tiếng "rốp rốp".

Mùi vị của gói khoai tây chiên này càng ăn càng ngon, bé ăn thêm mấy miếng nữa, trong miệng nhỏ đều là hương vị thơm thơm. Bé muốn chia sẻ thứ ngon ngon này.

Tay nhỏ của Chúc Chúc nắm chặt gói khoai tây chiên, chuẩn bị rời ghế sofa đi tìm anh cả.

Bé vừa cố gắng đứng dậy, trên bàn chân truyền đến một luồng sức lực khiến bé phải ngồi lại, bé không cảm nhận được chân nhỏ của mình nữa.

"Ừ? Chân chân?"

Tay nhỏ của Chúc Chúc bóp bóp thử cái chân phải làm bé cảm thấy không ổn, tay nhỏ đụng một cái, cảm giác kỳ lạ kia lại xuất hiện, khiến cả người bé không thể di chuyển.

Bé thử động đậy chân, cảm giác được chân không tồn tại, bé thử lại lần nữa, ngón chân nhỏ trên chân vẫn nhúc nhích, nhưng bé không cảm giác được đoạn chân ở giữa.

Ngay lập tức, Chúc Chúc trở nên hoảng loạn, đôi mắt lớn nhìn về một hướng và hét lên -

"Anh cả ơi! Chúc Chúc không có chân nữa rồi!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.