Lục Vô Túy ôm Giang Hoài vào lòng.
Giang Hoài nghiêng đầu sang một bên, nhìn thấy Lục Vô Túy nhắm chặt hai mắt, lông mày nhíu chặt, sửng sốt trong chốc lát.
Mỗi lần Lục Vô Túy gọi cậu là Giang Điềm Điềm, đều là tức giận hoặc là đang muốn tức giận.
Đây là lần đầu tiên hắn gọi với giọng điệu bình tĩnh như vậy.
Giang Hoài thậm chí còn cảm thấy nghe nhiều lần như vậy, cậu gần như không còn mẫn cảm với cái tên này nữa.
Không biết đã qua bao lâu, Giang Hoài thấp giọng nói: “Đồ ăn nguội rồi.”
Lục Vô Túy chậm rãi buông ra.
Hắn nhìn đồ ăn bên cạnh, nghĩ tới Giang Hoài muốn khuyên hắn ăn, lông mày giãn ra một chút, nhẹ giọng nói: "Vậy ăn đi..."
Hắn còn chưa nói xong, Giang Hoài đã bước qua trước hắn một bước ngồi xuống.
Lục Vô Túy:...?
Hắn bất đắc dĩ nhìn Giang Hoài, cầm đôi đũa trên mâm lên, gắp đồ ăn trên hai chiếc đũa nhét vào miệng, lẩm bẩm: “Quản gia thấy anh không muốn ăn liền đưa những thứ này cho tôi. Nếu nguội thì sẽ ăn không ngon."
Lục Vô Túy: "Cơm này, có khả năng là.."
Giang Hoài ngẩng đầu.
Lục Vô Túy dừng một chút, bất đắc dĩ nói: "Cậu ăn đi. "
Giang Hoài lại cúi đầu, thậm chí còn chọn ra món mình không thích, chọn vừa ý mới bắt đầu ăn.
Lục Vô Túy nhìn Giang Hoài ăn, dần dần có chút thèm ăn.
Hắn ra ngoài nhờ quản gia hâm nóng bữa ăn.
Quản gia mặc dù có chút khó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-be-dang-yeu-mem-mai-ga-cho-tong-tai-nong-nay/3614443/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.