Sau khi lên xe, suốt một đường Giang Hoài không nói một lời.
Ban đầu, cậu còn nghĩ rằng Lục Vô Túy sẽ nhân cơ hội này để làm cậu khó xử một lần nữa... Dù gì, cú đâm đầu của cậu thực sự rất đau.
Nhưng sau khi ngồi vào, Lục Vô Túy lại có vẻ mặt bình tĩnh, thậm chí còn mở máy tính xử lý công việc.
Chỉ là không biết hắn có phải cố ý hay không.
Trong khi giải quyết công việc, hắn thỉnh thoảng chạm vào ngực mình, như thể nó rất đau.
Giang Hoài giả vờ như không nhìn thấy, cách xa hắn một chút.
Lục Vô Túy:...
Chậc chậc.
*
Khi về đến nhà, Giang Hoài nhìn Lục Vô Túy bước vào thư phòng và không có ý định tính toán với mình, vì vậy trong lòng đã hoàn toàn nhẹ nhõm.
Cậu thăm dò và bước vào phòng vẽ của mình.
Ở giữa là bức tranh đã lâu cậu chưa đem đi tặng.
Nhìn chằm chằm vào bức tranh, cảm thấy dường như thầy không có duyên với bức tranh này.
Bức tranh này không nhất thiết phải tặng cho thầy Tạ, nó cũng chỉ là món quà thích hợp nhất trong những món quà mà cậu có thể nghĩ ra.
Nhưng trong quan niệm của cậu, giữa tranh và người còn có duyên phận.
Không chỉ trong giới hội họa mà bất cứ tác phẩm nghệ thuật nào cũng đều có cơ duyên, nếu đã có duyên thì dù trong hoàn cảnh nào, vật đó cũng sẽ đến tay người có duyên sau vài lần chuyển tới chuyển lui.
Nếu không có duyên phận,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-be-dang-yeu-mem-mai-ga-cho-tong-tai-nong-nay/3614441/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.