Lục Vô Túy nheo mắt lại, đột nhiên nhìn thấy những vết siết trên cổ Giang Hoài vẫn chưa biến mất.
Sau một vài ngày chữa lành, các vết chuyển từ màu xanh sang màu nâu - do đó còn dễ thấy hơn.
Nếu không có chiếc khăn che lại, vết ngân này trên chiếc cổ trắng nõn và dịu dàng của Giang Hoài nhìn thấy có chút ghê người.
Lục Vô Túy không còn nhớ ngày đó mình sử dụng bao nhiêu sức lực.
Sau khi nhìn thấy dấu vết này, sự kiên nhẫn của hắn đối với Giang Hoài tăng lên một chút.
Giang Hoài nói: "Tôi hiểu rồi, anh thích cái cây đó, nhưng lại ngại hỏi tôi?"
Lục Vô Túy thở dài, “Không ai hiếm lạ cây của cậu.”
Hắn đặt cây hồ điệp trong lòng bàn tay của Giang Hoài.
"Cái kia đã đặt ở trên ban công cho cậu rồi," Lục Vô Túy dừng lại, "Cậu bôi thuốc vào cổ chưa?"
Sau khi được hắn nhắc nhở, Giang Hoài mới nhớ ra chiếc khăn mình đã đánh rơi.
Cậu nhặt cái khăn quàng cổ lên, tỏ vẻ phòng bị che cổ lại “Anh đã bóp một lần rồi, nên tôi sẽ không để anh làm tôi nghẹt thở lần thứ hai."
Lục Vô Túy: “……”
Hắn cắn răng nói: “Tôi không có đam mê kỳ quái như vậy.”
Giang Hoài bán tín bán nghi, nhưng không có buông tay.
Lục Vô Túy dùng ngón tay thon dài xoa xoa giữa mày, "Lần trước, cậu đột nhiên tới gần tôi, tôi mới có cái loại phản ứng như vậy... Về sau sẽ không.”
Nếu ai đó có quen biết Lục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-be-dang-yeu-mem-mai-ga-cho-tong-tai-nong-nay/3614394/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.