Khi bôi thuốc cho Giang Hoài, Giang Hoài hay thay đổi tư thế không thể nào ngồi yên.
Lục Vô Túy không có kinh nghiệm trong lĩnh vực này, nhưng đã thấy người lớn cho trẻ em uống thuốc và trẻ em trên khắp thế giới dường như mắc chứng rối loạn tăng động giảm chú ý*, một khắc cũng không ngừng nghỉ.
(*Rối loạn tăng động giảm chú ý, là một dạng rối loạn đặc trưng cho sự hiếu động thái quá.)
Kết quả là, những cảnh cho uống thuốc nhìn chung là bi thảm.
Tưởng tượng như vậy, Giang Hoài còn xem như tương đối ngoan.
Giang Hoài tùy ý để ngón tay của Lục Vô Túy chạm nhẹ vào giữa cổ mình.
Cảm thấy có chút đau đớn, cậu "tê" nhẹ một tiếng, ngẩng đầu nhìn Lục Vô Túy.
Khoảng cách giữa hai người từ xưa đến nay gần chưa từng thấy, tay Lục Vô Túy dừng một chút, mới tiếp tục động tác, lạnh lùng nói:
“Chịu đựng.”
"Ồ."
Giang Hoài quay đầu lại, muốn nhìn cái cổ của mình trong tư thế cực kỳ khó xử.
Kết quả là lông mi quét qua cánh tay Lục Vô Túy.
Bàn tay Lục Vô Túy run lên một cách không kiểm soát được.
Giang Hoài hỏi: "Đây là xin lỗi sao?"
Lục Vô Túy hít sâu một hơi, gần như nghiến răng nghiến lợi, “Tính.”
Hắn đã đoán được tại sao Giang Hoài ngày hôm nay vẫn là bộ dáng cũ.Cái loại cúi đầu này, một hai lần là đủ rồi, cho dù có nhiều thêm đi chăng nữa, hắn cũng sẽ không có thời gian để bồi Giang Hoài.
Giang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-be-dang-yeu-mem-mai-ga-cho-tong-tai-nong-nay/3614396/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.