Lục Vô Túy suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: “Không thể tiếp thu.”
Giang Hoài tiếc nuối nói: "Vậy thì không còn cách nào."
"Có một cách," Lục Vô Túy dừng lại, rất thản nhiên nói, "Cậu không vẽ là được."
Giang Hoài “À” một tiếng, “Chính là không vẽ không được……”
Lục Vô Túy không cho cậu cơ hội để cằn nhằn thêm nữa.
Kỳ thực hắn chỉ là đang trêu chọc Giang Hoài, thật sự không muốn cậu tới chăm sóc mình.
Chờ Giang Hoài giải thích mối quan hệ nhân quả của việc "nếu cậu không vẽ tranh, sẽ không có tiền nhuận bút", trước mặt đã không có bóng dáng Lục Vô Túy.
Giang Hoài: “……”
*
Buổi tối, bác sĩ theo thường lệ gắn kim truyền nước cho Lục Vô Túy—— vừa quay đầu lại nhìn thấy Giang Hoài, nụ cười trên mặt gần như không khống chế được.
Lục Vô Túy hít một hơi thật sâu.
Giang Hoài thực sự đến với bộ thiết bị của mình, giá vẽ và bảng vẽ được bày trên mặt đất.
Sự kiên nhẫn của Lục Vô Túy là có hạn.
Hắn xoa xoa gân xanh nổi trên trán, trầm giọng nói: "Giang Hoài, đi ra ngoài."
Giang Hoài đang cầm cọ vẽ, nghe được lời này cũng không ngẩng đầu lên, “Không được, tôi muốn nhìn anh, tôi biết anh không thích tôi vẽ tranh bên cạnh..."
Lục Vô Túy: “……”
"Ay nha, nhưng tôi nợ anh nhiều tiền như vậy, nếu không vẽ thì làm sao trả lại? Anh có thể coi giá vẽ như một cái bình hoa", Giang Hoài dừng lại, cuối cùng nhớ ra một chuyện,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-be-dang-yeu-mem-mai-ga-cho-tong-tai-nong-nay/3614392/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.