Sáng hôm sau, đúng sáu giờ báo thức kêu inh ỏi.
Nhu Nhiên mệt mỏi gạt chăn, chậm chạp ngồi dậy. Cô hắt xì hơi một cái, tầm mắt mơ mơ hồ hồ nhìn điều khiển điều hoà ở đầu giường.
20 độ C, cô không chỉnh nhiệt độ lên cao mà đã ngủ quên mất.
Nhu Nhiên lạnh đến run người, tắt điều hoà rồi mở bớt cửa.
Sáng sớm tầm mắt thiếu nữ có chút mơ hồ. Cô dụi mắt hai cái cho đỡ buồn ngủ, đi chân trần xuống đất mở rèm cửa sổ ra.
Phía dưới sân nhà vẫn trống không, đêm qua không ai về.
Trong phút chốc cô cảm giác bỗng dưng tỉnh ngủ, rũ mắt nhìn đi chỗ khác.
Mười lăm phút sau, Nhu Nhiên mặc đồng phục, đi chiếc dép bông hình con thỏ nhanh nhẹn đi xuống cầu thang. Cô mở tủ lạnh lấy cơm nắm rong biển Cố Từ Vĩ mua hôm qua, bỏ vào lò vi sóng.
Chờ ba phút, lò vi sóng "tinh" một cái. Nhu Nhiên cẩn thận dùng găng tay lấy cơm ra vừa thổi vừa ăn.
Sáu rưỡi, bên ngoài có tiếng chuông cửa.
Nhu Nhiên không cần hỏi cũng biết là ai đến. Cô lấy ba lô, xỏ giày rồi chạy ra ngoài.
Sở Mộ Dương lười biếng đứng dựa cả người vào cổng sắt nhà cô, thấy Nhu Nhiên hớt hải chạy ra vẫn không buồn thẳng người dậy:
"Muộn thế?"
Rõ ràng chờ có hai phút, thế nhưng từ bé đến lớn Nhu Nhiên bị Sở Mộ Dương khịa đã quen. Cô không tỏ vẻ gì, mở cổng đi ra ngoài.
Sở Mộ Dương nhìn sân để xe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-ay-dang-yeu-nhu-vay/2900367/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.