Thẳng đến khi chuông giữa tiết kêu, Cố Từ Vĩ mới mơ màng tỉnh dậy.
Cậu giật mình đi xuống giường, lấy khăn ướt trên trán Nhu Nhiên xuống. Bàn tay thiếu niên áp vào trán cô một lát rồi mới rời đi.
Vẫn còn hơi nóng.
Cố Từ Vĩ mang khăn đi giặt, lại thay một chậu nước mới đem về.
Nhu Nhiên ngủ li bì, cảm giác man mát trên trán khiến cô thoải mái chép miệng. Cố Từ Vĩ thay khăn cho cô, lại không kiềm chế được đưa tay lên chạm vào má.
Xúc cảm vẫn mềm mại tuyệt vời như ban nãy, làn da mềm mịn trơn trượt khiến cậu không muốn rời tay.
Trong thoáng chốc, cậu muốn tự đấm bản thân một cái. Nhân lúc con gái nhà người ta bệnh mà lợi dụng, hành vi này không thể chấp nhận được.
Cô gái nhỏ thấy bên má lành lạnh thì thở dài một tiếng thoả mãn. Nhu Nhiên mơ mơ hồ hồ mà vươn móng vuốt nhỏ từ trong chăn, túm lấy tay cậu áp vào mặt mình.
Lại còn thoải mái cọ cọ hai cái.
Cố Từ Vĩ bị hành động bất ngờ của cô làm cho cứng đờ cả người, đứng chết trân không biết nên có nên rút tay lại hay không.
Như thế này cũng... đáng yêu quá thể rồi.
Giống như một con mèo nhỏ dính người, vui vẻ cọ cọ vào người chủ nhân.
Ngoan ngoãn đáng yêu đến mức muốn tan chảy luôn.
Lúc Sở Mộ Dương chạy đến phòng y tế thì vừa vặn thấy cảnh này.
Tên biến thái Cố Từ Vĩ, thế mà lại nhân lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-ay-dang-yeu-nhu-vay/2900364/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.