Nhu Nhiên nhận được đáp án của anh, bật cười vui vẻ.
Cô gái nhỏ xách cặp máy tính nhẹ tênh đi phía trước, giữ thang máy đợi Cố Từ Vĩ đang đóng cửa lớp học đi đằng sau.
Nhu Nhiên đứng trong thang máy, im lặng nhìn con số giảm dần đến một.
Cửa thang máy "đing" một tiếng mở ra. Hai người sóng vai nhau đi ra ngoài.
Chị lễ tân đã buồn ngủ đến gà gật, thấy hai người cuối cùng đã đi ra bèn tắt máy tính, niềm nở cười nói:
"Thầy giáo Cố với bạn học Nhu đứng bên ngoài chờ nhé, đến giờ trung tâm đóng cửa mất rồi."
Mười một giờ hơn, học sinh di chuyển về nhà rất nhanh. Lúc hai người xuống đến sảnh đã chẳng còn ai.
Nhu Nhiên ngoan ngoãn đáp:
"Vâng ạ, em cảm ơn chị."
Cố Từ Vĩ giúp cô xách cặp ra bên ngoài, sau đó yên lặng đứng cạnh cô.
Nhu Nhiên lấy điện thoại di động gọi cho mẹ. Cô nhẹ nhàng bảo Cố Từ Vĩ:
"Thầy giáo Cố cứ về trước đi. Em đứng ở đây một lát là mẹ tới đón ấy mà."
Cố Từ Vĩ thản nhiên quay sang Nhu Nhiên:
"Tôi không vội. Có thể đứng chờ cùng cậu một lát. Con gái đứng một mình buổi đêm rất nguy hiểm."
Huống chi trông cậu còn yếu ớt vô hại đến thế này.
Nhu Nhiên nghe cậu nói thì gật gật đầu:
"Được thôi, cảm ơn cậu."
Lúc cô mải đáp lại, phía bên kia đầu dây đã truyền đến tiếng nói lạnh lùng của tổng đài: "Người nhận tạm thời không nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-ay-dang-yeu-nhu-vay/2900371/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.