Tôi cầm mảnh giấy trên tay, hết sức mù mờ với câu nói của Nhi. Cho đến tận khi đặt chân lên đảo.
Phía trước tôi có một cô gái đẩy xe lăn, người ngồi trên được quấn khăn kín nên tôi không nhìn rõ mặt. Tôi bấm điện thoại gọi theo số Nhi đã cho, không ngờ rằng cô gái đang đẩy xe lăn lại là người nghe máy.
Nhi nói với tôi em ở trên đảo, có một người chăm sóc em, số điện thoại Nhi cho tôi là của cô gái ấy. Tôi đã thắc mắc em làm sao mà cần phải có người chăm sóc.
Ánh mắt rơi trên chuỗi hạt quấn quanh cổ tay khô gầy.
Lần cuối gặp nhau chuỗi hạt này đã xuất hiện trên cổ tay em.
Đầu tôi chợt nổ ầm một tiếng, không dám tin vươn tay kéo khăn quàng cổ người ngồi trên xe lăn xuống.
Sao thế này?
Sao lại thế này?
Mới hôm nào em vẫn còn khiến tôi lóa mắt bởi sự xinh đẹp cơ mà?
Cô gái trước mặt tôi đây, da xanh xám quắt queo, mắt trũng sâu nhăn nheo, hai má hóp cả vào, chân tay gầy như que củi. Điều gì đã biến em thành thế này?
“Ai cho anh tự ý kéo khăn của chị ấy xuống?” Người chăm sóc em bực bội chất vấn tôi.
Tiếng quát to như vậy, mà hai mắt em vẫn nhắm nghiền, chẳng hề phát hiện. Em mệt nhọc đến thế ư?
Cả người tôi rét lạnh, lê chân theo Sóng đẩy em trở về.
Từ Sóng tôi đã nắm được hết tình trạng của em, những ngày tháng em một mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-anh-va-co-ay/3471517/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.