Tôi trở về nhà, bé con và Yến đón tôi như mọi lần. Có điều khoé miệng tôi chẳng thể nào nhấc lên cười với họ được một cái.
Tôi ôm theo lồng ngực trống hoác giam mình trong phòng.
Đến tiếng gọi bố ngoài cửa liên tục cửa cũng cảm thấy phiền.
Còn một tuần nữa đến ngày cưới chính thức, tôi ngày càng hoảng sợ, mỗi ngày đều lấy cớ ở lại tăng ca để không phải về nhà. Rõ nơi ấy từng là mái ấm của tôi và em, vậy mà tôi lại đem người phụ nữ khác cùng con cô ấy đến sống cùng.
Hẳn em biết chuyện sẽ buồn lòng lắm phải không? Hoặc cũng có thể là tôi lo xa mà thôi, lúc chia tay em có thể dứt khoát như vậy, gặp lại nhau trông em cũng chẳng có gì giống như bị tổn thương.
Nhiều ngày tôi không chịu về, Yến dắt con đến tận công ty tìm, tôi không còn cách nào trốn tránh đành phải gặp cô ấy.
“Đám cưới, bây giờ huỷ vẫn còn kịp.” Yến nói.
“Ừ.” Tôi lập tức đáp.
Tôi không dám nhìn vào đôi mắt đầy trông đợi của con gái cô ấy nữa, gieo cho con bé hy vọng, để rồi chính mình khiến nó thất vọng.
Yến dắt con rời đi, trước khi ra khỏi cửa cô ấy ngoảnh lại nói với tôi: “Anh tưởng anh quân tử lắm sao?”
Không, tôi đâu có như vậy.
“Thật lòng nhé, với em anh còn chẳng xứng nói gì đến cô ấy.” Yến thẳng thắn vạch mặt tôi.
Tôi cứng họng, chẳng có lời nào để phản bác. Tôi thật sự không còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-anh-va-co-ay/3471516/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.