Yến nói con gái muốn ăn bánh ngọt, tôi bất giác nhớ đến quán cà phê tôi và em vẫn thường lui tới. Ở đó có loại bánh em rất thích, tôi chưa từng ăn nhưng em vẫn luôn khen ngon, tôi bèn đưa Yến và con gái cô ấy đến đó.
Không ngờ tôi lại gặp em ở đây, người con gái đã lâu không gặp, em trang điểm đậm hơn bình thường, nhưng vẫn kiều diễm như ngày nào.
Đúng thật em là cô gái mạnh mẽ, dù không bên tôi em vẫn rực rỡ như thế, cuộc sống với em là luôn nhìn về phía trước.
Có lẽ do tôi nhìn em lâu quá, bé con nhạy cảm trong lòng Yến đột ngột lao tới xô em. Ly cà phê cậu nhân viên vừa đưa tới em đang cầm trên tay, tôi biết em luôn uống loại này, và lúc mới pha xong còn rất bỏng. Tôi lo lắng, lỡ không may dội trúng con gái Yến, thế nhưng em vẫn xử lý kịp, không để con bé bị đổ trúng, nhưng cà phê lại dội hết lên người em mất rồi.
“Đồ phù thuỷ…” Tôi nghe con gái mắng em, liền bước tới.
Yến nhanh hơn tôi, cô ấy ôm con gái vào lòng lo lắng.
Trước ngực em đã ướt hết, sợ rằng em bị bỏng rồi, tôi muốn hỏi em, con gái Yến lại ôm lấy chân tôi gọi “bố”. Đôi mắt con bé long lanh ngấn nước, tôi không thể bỏ mặc, bèn cúi xuống bế lên.
Đáy mắt em xẹt qua tia đau đớn, khoảnh khắc ấy lòng tôi cũng như bị cắt vào, tôi muốn nói điều gì đó. Mà em đâu cho tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-anh-va-co-ay/3471515/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.