Sóng tiếp tục theo chân tôi, giờ đây tôi còn chẳng thể tự xuống giường được nữa, em vẫn chăm chỉ bế tôi lên xe lăn đi dạo mỗi ngày. Nếu tôi mệt quá em cũng sẽ để tôi nằm trên ghế lười ngoài hiên, em hiểu tôi sợ bị chết trong phòng.
Gần đây thính lực của tôi cũng bắt đầu giảm xuống, tai nghe lúc được lúc không, cảm giác về xung quanh cũng giảm đi nhiều.
Vậy mà hôm nay lúc ngủ chẳng hiểu sao tôi lại thấy như có giọt nước rơi trên mặt, tôi muốn lau đi, lại nhấc tay mãi chẳng nổi, cuối cùng đành bỏ cuộc. Quên đi, có lẽ tôi đã nhầm, nằm ở trong phòng thì sao lại có mưa được chứ.
Mấy ngày này bỗng dưng tôi thấy cái Sóng giống như lớn hơn, bất kể bế tôi lên xuống giường, ngồi vào bàn ăn hay tắm rửa vệ sinh cũng đều rất nhẹ nhàng cẩn thận.
Tôi hỏi em, Sóng bảo rằng: “Chị gầy đi nhiều lắm.”
À ra vậy.
Dần dần mũi tôi cũng không còn ngửi được mùi vị mặn nồng gió biển đem về, mắt thì thật sự tối đen rồi.
Nửa đêm tôi nghe thấy những tiếng thùm thụp dồn dập điên cuồng ở đâu đó, muốn gọi Sóng để hỏi mà mãi không cất nổi thành lời.
Hôm sau tôi hỏi Sóng, em bảo tôi nghe nhầm mà thôi. Tôi suy nghĩ, chắc vậy thật, có thể bệnh này khiến tôi có ảo giác, không thì làm sao gần đây lại cảm giác như có anh gần kề.
Cơ thể suy yếu dần, tôi càng lúc càng nói nhiều, mỗi ngày đều huyên thuyên đủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-anh-va-co-ay/3471511/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.