Nhưng tình trạng sức khỏe xuống dốc nhanh hơn tôi tưởng, chẳng bao lâu tôi đã phải trở lại thành phố thực hiện phẫu thuật bỏ đi mắt trái. Tất cả quá trình ấy đều do một tay Sóng lo liệu, chăm sóc.
Đến khi quay lại đảo lần nữa, em Cát gặp lại tôi còn tưởng nhầm người.
Bà ngoại hai em thì mắt kèm nhèm nên không nhận ra vẻ ngoài của tôi đã thay đổi.
Mắt trái bỏ rồi, mắt phải cũng dần trở nên không tốt lắm, chân tay tôi cũng chậm chạp yếu ớt đi nhiều.
Cát mắc cho tôi một chiếc võng ở hiên nhà, buổi tối Sóng sẽ bế tôi ra đó để tôi nằm hóng gió. Tôi không thích bị nằm trong phòng cả ngày, nhưng do tôi yếu quá nên chỉ vào chiều mát Sóng và Cát mới thay nhau đưa tôi ra ngoài.
Tối hôm nay tôi cảm giác gió trời dìu dịu, sóng vỗ nhè nhẹ, chợt nhớ ra đã lâu rồi không gọi điện hỏi thăm bố mẹ. Xong cầm điện thoại trong tay tôi lại nghĩ, thôi không nên quấy rầy họ nhiều.
Sóng vừa xoa bóp chân tay cho tôi, vừa chỉ dạy cho Cát. Cậu bé nghe rất tập trung, động tác cực nghiêm túc, nhưng vẫn hơi vụng về.
Một lát em đột nhiên hỏi: “Chị sao không báo cho gia đình?”
Cậu nhóc mới lớn, tâm tính vẫn còn vô tư, Sóng đánh nhẹ vào tay em ra hiệu. Tôi nhận thấy, không giận vì sự tò mò, còn trả lời em thật sự: “Chị không muốn khiến cho ai phiền lòng.”
Cát há miệng, có vẻ muốn hỏi nữa nhưng nhận ra ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-anh-va-co-ay/3471509/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.