Sống mũi tôi có hơi cay, cô em này của tôi, thực chất nội tâm rất mềm mại, chẳng qua bất mãn với cách mẹ tôi thiên vị giữa con trai con gái nên lúc nào cũng tỏ ra gai góc như vậy. Sau này tôi không còn nữa, chẳng biết có ai hiểu được phần con người chân thật này của em không.
Tôi đưa cho Kim một chiếc thẻ: “Kỳ nghỉ tới có muốn đi đâu làm gì thì dùng, mật khẩu là sinh nhật em.”
Kim dúi trả thẻ vào túi tôi, con bé lại lên giọng: “Em có việc làm thêm rồi, chị giữ lại cho mình đi. Đừng có lúc nào cũng chỉ lo cho các em như thế.”
Ngốc thật, nếu là cái Nhi con bé đã ôm lấy tôi cảm ơn rồi. Tôi kiên quyết ấn thẻ vào tay Kim: “Sau này ít cãi nhau với mẹ một chút, tự nhiên em cũng không bị khó chịu nữa.”
Kim vẫn không chịu nhận, về sau tôi phải nhân lúc con bé đi bưng đồ ăn, lén bỏ thẻ vào trong túi em.
“Sau này em có tiền sẽ khao chị ăn nhà hàng. Tạm thời hôm nay ăn gà rán đã chị nhé.” Kim đặt phần ăn mới lấy xuống trước tôi, cười tít mắt khoe với tôi thành tựu đầu tiên trong đời.
***
Cuộc thương lượng với chủ xe em tôi gây tai nạn dễ dàng hơn tôi tưởng. Sau cùng chị ấy nói với tôi, ban đầu không định làm to chuyện, chẳng qua thái độ của mẹ tôi quá khó chịu nên chị mới quyết định cho nhà chúng tôi một bài học.
Tôi xin lỗi, cảm ơn chị đã tha
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-anh-va-co-ay/3471508/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.