Mặc dù chúng tôi không thân thiết, nhưng không đến mức ghét bỏ gì, gặp nhau vẫn có thể cười chào nói đôi ba câu. Anh ấy trông thấy tôi, liền tiến lại chào hỏi: “Em đi công tác à?”
“Em đi du lịch.” Tôi trả lời.
Chúng tôi chẳng biết nói gì thêm, đứng im một lát anh lại hỏi: “Sắp đến giờ chưa? Qua bên kia ngồi uống nước.”
Tôi từ chối: “Em đến giờ rồi.”
Anh gật đầu: “Vậy anh đi trước đây.”
Chưa kịp qua cửa kiểm soát, mẹ gọi điện đến báo cậu em trai tên Tài của tôi bị ngã xe nằm viện. Tôi huỷ bỏ chuyến đi, vội vã qua bệnh viện xem tình hình.
Phòng bệnh em tôi rất đông người, dượng thấy tôi đến thì gật đầu. Con gái của dượng đứng dậy để lại chiếc ghế trống cạnh giường bệnh, cô ấy đứng dựa vào một góc phòng, lãnh đạm bấm điện thoại.
Mẹ tôi hai mắt đỏ hồng nắm tay con trai cưng, em gái cùng mẹ khác cha ở bên cạnh buồn phiền: “Nó chỉ gãy chân thôi mà mẹ làm như sắp chết ấy.”
“Con nói năng thế à? Gãy chân không đau chắc?” Mẹ tôi khùng lên.
Em gái không chịu thua: “Nó đú đởn kẹp ba còn lạng lách đánh võng, bị vậy là đáng đời.”
Tôi cản lại cãi vã sắp bùng lên: “Thôi, đang ở bệnh viện, đừng lớn tiếng.”
Ngay lúc mẹ và em gái tôi to tiếng con gái của dượng đã nhìn họ chán nản bỏ ra ngoài. Dượng tôi thấy vậy cũng đi theo, còn lại mẹ quay sang nắm tay tôi nói: “Chủ xe bọn trẻ tông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-anh-va-co-ay/3471507/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.