Tôi chỉ hy vọng mỗi ngày đều có thể thấy mặt trời ngày mai
Chưa từng cảm thấy câu nói này lại chân thực đến thế
Còn sống
Đó thật sự là một điều may mắn.
—Tô Tử Quân.
————————-
Tô Tử Quân vẫn còn bị vây trong trạng thái kinh hãi, vì quá sợ mà quên cả hô hấp.
Cảnh tượng vừa rồi, xuất hiện hết lần này đến lần khác trong tâm trí cô.
Người kia đã cầm đèn pin soi vào họ rồi, cô gần như có thể biết trước số phận mình vào khoảnh khắc tiếp theo. Nhưng vào đúng thời khắc vi diệu đó, Lộ Tu Viễn thoăn thoắt trở dậy vòng tay trái qua người kia, tay phải cầm dao rạch vào cổ đối phương. Chỉ một giây, đối phương ngã xuống. Cả quá trình anh ta ra tay thành thạo, như thể ngã xuống trong tay anh ta không phải người mà chỉ là một con chuột nhỏ.
Chuyện chỉ xảy ra trong chớp mắt, song cô lại cảm thấy là một cảnh quay chậm mà thời gian cứ một mực tua ngược về sau.
Lộ Tu Viễn kéo thi thể tên kia sang một bên để xử lý, rồi mới đi đến trước mặt Tô Tử Quân. Anh ta im lặng muốn đến gần cô, song tay vươn ra rồi lại thu về.
Đám người kia vẫn đang tìm kiếm họ, cuối cùng Trang Thần hơi mất kiên nhẫn với lời báo cáo trăm lần như một của đám người đó là không có ai, sau đó hắn dẫn người rời đi.
Lộ Tu Viễn khựng lại.
Bàn tay anh ta vẫn cầm con dao nhỏ luôn được để ở chân chưa từng rời khỏi người anh ta. Anh ta đã ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-anh-va-chung-ta/4068216/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.