Từ rời xa quá khứ
Đến hiện tại
Bỗng phát hiện
Thì ra mình tùy hứng như thế
Trước sinh mệnh
Sự kiên trì cố chấp đó, rõ ràng
Nực cười đến vậy.
—Tô Tử Quân.
————————-
Cuối cùng họ cũng về đến nội thành, cũng gặp được một chiếc xe, sau đó Lộ Tu Viễn nói gì đó với tài xế, đối phương mới đồng ý chở họ về. Cô cảm thấy bây giờ mình sức cùng lực kiệt, như bệnh nhân “hồi quang phản chiếu” vậy. Từ hưng phấn lúc ban đầu đến mau chóng suy kiệt, cảm giác hưng phấn vì có thể trốn thoát bị mài mòn từng chút một, còn bây giờ chỉ còn lại sự rệu rã uể oải.
Cô cảm thấy mí mắt mình đã sắp không chống đỡ được nữa, cũng chẳng rảnh nghĩ đến việc sẽ xảy ra chuyện gì.
Có lẽ là vì trước đây từng có trải nghiệm như vậy với hội Trương Hằng, hoặc chăng họ vốn đã có một căn cứ địa. Cũng đúng, anh ta sẽ không trở về căn hộ nữa. Cho nên, lúc trông thấy hội Trương Hằng, cô thật sự chẳng kinh ngạc một tẹo nào. Người trong giới này như họ, trước giờ không phải kiểu mà cô có thể tưởng tượng được.
Nhưng cô cảm thấy mình rất mông lung, như chẳng nhìn thấy gì rõ ràng. Trong lòng dâng lên thứ cảm xúc bất định, cũng không biết đang sợ hãi điều gì.
Cô nhìn Lộ Tu Viễn, lúc này anh ta đang nói gì đó với Trương Hằng. Có vẻ có chuyện gì quan trọng xảy ra, bởi vì đôi mắt anh ta vẫn luôn tối đi.
Sau khi xử lý xong một vài chuyện, Lộ Tu Viễn mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-anh-va-chung-ta/4068217/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.