Nước mắt nhòe mờ, hồi ức không thấy rõ
Nhớ nhung đang rời xa
Song hạnh phúc bắt đầu ngưng đọng
Nhiệt độ quá lạnh
Em đóng băng ở nơi sâu nhất của anh
Song anh chẳng còn màng đến
Cảnh ngộ này khiến em thật khổ sở
Tiếp tục hoặc nhận thua
Nếu rời xa thật sự anh sẽ sống tốt
Em sẽ không trốn tránh nữa
Cho dù sẽ đau
Thì chí ít sẽ không buồn nữa.
—Tô Tử Quân.
————————-
Có một câu là “sớm biết sẽ như thế, ban đầu hà tất phải vậy”, bây giờ, dùng câu này để miêu tả tâm trạng của cô quả thực không thể hợp hơn. Tại sao con người nhất định phải mất đi rồi mới biết giác ngộ, sau khi rời xa mới có thể học cách trân trọng. Ban đầu cô hy vọng biết bao rằng Triệu Tử Hoa có thể nói với cô một câu “dù xảy ra chuyện gì, anh đều sẽ không bỏ rơi em”, nhưng anh ta không làm vậy, mà lựa chọn đẩy cô cho một người đàn ông khác. Còn bây giờ, anh ta đang ngồi đối diện cô, nói với cô: “Nếu em muốn rời đi, anh có thể đi cùng em.”
Tất cả quá mức châm chọc.
Trước giờ cô luôn là người quyết đoán, làm việc không thích dây dưa, cũng một lòng cho rằng tình yêu chỉ là chuyện giữa hai người. Nhưng họ lại dạy cho cô biết, hóa ra có thể không thuần khiết như thế. Người không yêu cũng có thể kết hôn, chỉ cần có thể kiếm được lợi ích trong đó.
Khi anh ta nói câu chia tay, câu chuyện giữa họ đã kết thúc rồi.
Còn bây giờ, tới nói những
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-anh-va-chung-ta/4068176/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.