Nếu yêu là một đóa hồng yếu ớt
Em cũng bằng lòng đón nhận sự hoàn hảo trong cái không hoàn hảo
Thì ra mưa gió có thể khiến em kiên cường, khiến em cảm động
Rơi vào giấc mơ của em
Chỉ cần một đốm lửa
Vẫn thắp sáng nụ cười của em
Thì ra vận mệnh vẫn nằm trong bàn tay em
Nước mắt nhòe mờ
Xuyên thấu một dải cầu vồng.
—Tô Tử Quân.
————————-
Tô Diệc Mân đến bệnh viện, Tưởng Chí Nam đợi ở cửa phòng bệnh. “Nhã Đình cứ gọi tên cháu mãi.”
Tô Diệc Mân gật đầu. “Cháu biết rồi.”
Tưởng Chí Nam nhìn Tô Diệc Mân, không nói gì. Ánh mắt ông lúc tối lúc sáng, tâm trí ông nhớ lại lời bác sĩ nói. Chức năng thận của Tưởng Nhã Đình không ngừng suy giảm, có lẽ đây chính là di chứng để lại sau tai nạn lần trước, tình huống còn không ngừng chuyển biến xấu, biện pháp duy nhất chính là tìm nguồn thận thích hợp. Ông nắm chặt tay, nhìn vào từ cửa phòng bệnh. Tô Diệc Mân đang nắm tay Tưởng Nhã Đình, ánh mắt anh rõ ràng và dứt khoát, như đã hạ quyết tâm nào đó.
Tô Diệc Mân nắm chặt tay Tưởng Nhã Đình. “Sao thế? Đau lắm à?”
Tưởng Nhã Đình lắc đầu. “Chỉ cần nhìn anh thì sẽ không đau nữa.”
Tô Diệc Mân cảm thấy có thứ gì gặm nhấm trái tim mình, từng chút một, đau như tê liệt. “Không sao đâu, nhất định không sao đâu.”
“Anh Diệc Mân. Có phải em sắp chết rồi không. Lần nào bố cũng giấu em nói chuyện với bác sĩ, bố nhất định giấu em rất nhiều chuyện. Em biết em chắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-anh-va-chung-ta/4068177/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.