Em biết không có tác dụng
Trái tim sẽ lẳng lặng dõi theo
Tựa như chiếc đồng hồ chẳng thể dừng lại
Hồi ức ấy bị anh bóc niêm phong
Song lại chẳng viết lên nội dung “được yêu”
Em biết nụ cười của cô ấy
Trước giờ luôn nằm trong đôi mắt anh
Niềm vui của em vẫn luôn bay hơi
Trong đêm đen không vẽ ra được cầu vồng
Tựa như tình yêu của em không bay vào được giấc mơ của anh.
—Tô Tử Quân.
————————-
Đêm ấy, Tô Diệc Mân không trở về. Tô Tử Quân sờ chiếc ga giường không có hơi ấm, tâm trí trôi đi rất xa. Cô cầm điện thoại, ấn vào nút ấy, song lại chẳng thể bấm nút gọi. Cô ném di động lên giường, tự trở dậy.
Rửa mặt, thay quần áo, làm xong một mạch.
Hác Tư Gia từng nói, mỗi ngày đều là một ngày mới.
Tô Tử Quân ăn đại chút đồ ăn sáng rồi mới ra ngoài. Cô gọi xe đến thẳng bệnh viện.
Phụ khoa ở tầng bảy, cô theo một nhóm người cùng vào thang máy. Không gian nhỏ hẹp hơi chật chội, cô sờ bụng mình, có thêm phần cảm giác thỏa mãn, ngay cả nụ cười trên gương mặt cũng trở nên sinh động. Ra khỏi thang máy, sau khi hoàn thành việc đăng ký, cô lẳng lặng đợi ở đó. Ghế bên cạnh là một đôi vợ chồng, anh chồng sắp làm cha căng thẳng đưa tay níu lấy vợ. Tô Tử Quân thu hồi tầm mắt. Còn một phụ nữ mang thai phía sau cô cũng đi cùng chồng. Cô nhíu mày, yên lặng đợi.
Nhưng người phụ nữ mang thai phía sau cô lại chủ động bắt chuyện.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-anh-va-chung-ta/4068175/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.