Lâm Dao đưa tay lên sờ cổ cúi gằm mặt không dám nhìn vào mắt mẹ chồng, đã bị bà nói trúng rồi, ban đầu cô thay đồ vốn dĩ muốn đến công ty, mấy nay bị mẹ chồng chôn chân ở nhà, chỉ dám lén lút giải quyết công việc trực tuyến, cô không yên tâm khi để công ty như vậy trong thời gian dài.
Cô lắt léo rằng:
- Mỗi người có một phong cách mà mẹ!
Bà nhíu lông mày tỏ ra rất bực tức nói:
- Cô đừng tưởng mình nghĩ gì trong đầu mà tôi không biết! Việc nhà chưa xong mà đòi đi chơi, cơm sáng còn chưa có nữa.
Cô hai bàn tay xoa vào nhau, ánh mắt long lanh nhìn bà.
- Mẹ ơi con có hẹn rồi, hay đợi khi con về nấu cơm cho mẹ ăn nha?
Bà tức giận chống hông nhìn cô chằm chằm hỏi:
- Bạn cô quan trọng hơn mẹ chồng hả?
Bà chỉ tay vào bếp nói to:
- Mau vào trong đi! Đồ tôi mua xong hết rồi đó.
Trứng không thể chọi với đá được, mẹ thật biết cách giày vò con dâu, cô đành ấm ức đi vào trong.
- Dạ mẹ.
Uất đến mức không chịu đựng được, bực tức trong người mà phải cố nén lại, không thể nói ra hết được.
...Nhà hàng......
Nhân viên cầm khây ra bước đến trước mặt một cô gái mặc áo sơ mi sọc caro đen trắng fom rộng, chiếc quần đen, đôi dép tổ ong trắng, ôm trong lòng khư khư chiếc vali cũ, nhân viên cúi người nhẹ nhàng đặt ly nước cam xuống bàn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-a-minh-yeu-nhau-vao-thang-chin/2657657/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.