Phương Viên mặc bộ đồ ngủ lụa đen viền trắng cùng màu với bộ váy ngủ Lâm Dao đang mặc, hai người vừa bước xuống cầu than vừa trò chuyện:
- Mẹ đâu rồi? Nảy tới giờ sao anh không thấy?
- Mẹ đi chợ rồi, chắc gần về rồi đó.
Vừa nhắc xong, An Diệp từ ngoài đi vào nhà, tay xách rau củ, tay đỡ lưng khập khiễng bước vào.
- Ơ, mẹ về kìa anh!
Phương Viên nhìn theo hướng tay của vợ, thấy bà đeo đai kéo giãn cột sống lưng, ánh mắt anh đanh lại quay qua nhìn vợ như muốn hỏi gì đó nhưng thôi, anh bước nhanh đến xách phụ.
- Mẹ, để con cầm cho! Mẹ đi bộ hay đi xe vậy?
An Diệp cười nói vui vẻ:
- Con bé Thu nó chở mẹ đi, mà con về lâu mau rồi?
- Con về được một lúc rồi...
Mắt anh nhìn chăm chăm vào sợi dây đai trên lưng mẹ, dáng đi bên cao, bên thấp, không đều, không cân bằng của mẹ khi nảy khiến anh ấy lo lắng.
- Lưng mẹ bị sao vậy?
An Diệp không vội trả lời, bà liếc mắt nhìn Lâm Dao đang đứng cạnh con trai mình, cô bắt gặp ánh mắt bà, bản thân thấy hổ thẹn, cúi đầu, các ngón tay níu chặt lấy nhau căng thẳng. Phương Viên cũng nhìn theo ánh mắt mẹ, ánh mắt bà như tố giác con dâu chính là nguyên nhân dẫn đến chấn thương sương sống, nhưng bà lại nói:
- Trời tối mẹ không ngủ được, tính xuống nhà bếp lấy chút nước, sẳn tiện ra phòng khách ngồi coi phim
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-a-minh-yeu-nhau-vao-thang-chin/2657656/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.