Nè! Sao anh chắc bên trong có phỉ thúy mà cược lớn như vậy?
Hắn hất cằm tự đắc, tỏ ra thích thú về thành công của mình và tự cho mình là hay, là giỏi nói:
- Ngoài ngành sưu tầm xem màu, trong ngành sưu tầm xem độ trong suốt thế thôi.
Những người ngồi cùng bàn hết lời khen ngợi người đàn ông, có người nói anh ta có mắt nhìn, có người thì lại nói anh ta may mắn.
Người dẫn chương trình hỏi:
- Anh muốn cắt dao thứ hai không?
Người đàn ông tự hào cười toe miệng, tự thấy hết sức thoả mãn và thích thú vì đã được như ý, hắn đắc ý nói to:
- Cắt!
Đao thứ hai cắt xuống lại không thấy xanh nữa, điều này cũng là chuyện thường xảy ra.
Nụ cười trên môi hắn cứng đờ, vẻ mặt hiếu chiến lúc đầu biến mất, chỉ còn bộ mặt xấu hổ.
Cuộc đấu giá không vì thế mà dừng lại, theo dõi một lúc Phương Điền lại cảm thấy hứng thú, như tìm thấy niềm vui với bộ môn cược đá này.
Dần dần, từ ban đầu chỉ đơn giản là thích xem các cuộc thẩm định về phỉ thúy, nhưng sau một thời gian đã quyết định thử vận may của mình. Khi ông xem họ cắt những viên đá ra, có cảm giác như đang xem một buổi trình diễn thẩm định đồ trang sức.
Thật thú vị, sau một thời gian, ông cảm thấy như thể mình đã có một chút kiến thức chuyên môn về ngọc bích, vì vậy ông bắt đầu mua một số viên đá rẻ tiền cho vui.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-a-minh-yeu-nhau-vao-thang-chin/2657659/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.