Chương trước
Chương sau
Gã tù trưởng của thị trấn Ấm Áp tiến về phía ta, gã chưa kịp kê gươm vào cổ ta thì phu quân và Laegel đã rút gươm mình ra chặn món vũ khí đó lại. Thingildur và hoàng tử có thể không to con như tên tóc đỏ (dù hai người rất cao),nhưng ta dám chắc cả hai đều mạnh ngang ngửa hắn. Vì vậy Bjorn có vài phần sợ hãi khi thấy người mình bị đẩy lùi về sau bởi hai người đàn ông tiên tộc.

Bjorn dùng đôi mắt đỏ ngầu nhìn ta.

– Từ khi ngươi đến thị trấn của ta, ta đã nghĩ nếu ngươi không phải một nữ thần thì cũng là đứa con gái của gã giàu có nào đó.

– Vậy thì có vấn đề gì sao? – ta khó chịu nhìn tên tù trưởng.

Bjorn nở nụ cười cay đắng.

– Chắc chắn ngươi chưa bao giờ phải chịu cực khổ.

Ta cau mày. Bjorn nói đúng, từ bé đến lớn ta đều sống sung sướng, vô tư vô lo, nhưng thế thì có liên quan gì đến vấn đề ta đang nói với đám lính chứ?

– Ngươi chưa chịu khổ thì làm sao hiểu được những gì bọn ta phải chịu đựng chứ? Đói rét, bệnh tật và cả trăm thứ khó khăn khác, các vị thần liệu có quan tâm đến những đau khổ mà bọn ta phải chịu đựng hay không?

Đám người xung quanh bắt đầu mang lại bộ mặt căm thù, giận dữ, bao công sức từ nãy đến giờ của ta đều đã tan thành mây khói.

– Thế đấy, ả không trả lời được nữa – Bjorn nhìn về phía thuộc hạ – Các ngươi còn muốn lấy chiếc nhẫn nữa không?

– Chúng tôi muốn có chiếc nhẫn! – mọi người đồng loạt hét vang.

Gunther già nua xuống ngựa rồi chìa tay ra trước mặt ta.

– Đưa nhẫn vàng đây.

Ta trừng mắt nhìn ông ta.

– Không có. Ta trả cho tên người lùn rồi.

Gunther toan túm áo ta nhưng lão sợ sệt lùi lại khi bắt gặp ánh mắt dữ tợn của Thingildur và các con trai đang hướng vào gã, còn Laegel thì chĩa mũi gươm của mình về phía gã đàn ông tham lam.

– Hắn đang ở đâu – giọng Bjorn dần mất vẻ kiên nhẫn.

– Sao ta biết được? – ta thét lên – Ta chán các ngươi lắm rồi, muốn tìm nhẫn thì tự đi mà tìm, thả chúng ta đi mau!

Bjorn và Gunther xem chừng đã không còn kiềm chế nổi lòng tham của họ, cả hai tên đó đồng loạt hét lớn:

– Giết bọn chúng đi!

Sau mệnh lệnh của thủ lĩnh, bọn lính bắt đầu xông vào gia đình ta và Laegel.

Bọn lính điên cuồng chém lưỡi gươm của mình về phía con mồi. Dù Laegel và phu quân có là những chiến binh thiện chiến đi chăng nữa, họ vốn dĩ chẳng thể đấu lại đám người đông đúc của hai thị trấn hợp lại. Tesindir và Celas cũng cố gắng chiến đấu, nhưng đa số vẫn thắng thiểu số, chồng con ta và hoàng tử hoàn toàn không thể thắng với số lượng kẻ thù đông đến thế.

Đám lính bắt đầu dùng đến cung tên. Nếu bọn con người đã sử dụng đến món vũ khí này, ta e rằng phe ta cầm chắc cái chết trong tay mất.

– Các ngươi làm ta điên rồi đấy! – ta lườm đám người bị quyền lực và lòng tham tha hóa – Đừng có trách ta ác độc.

Ta đưa hai tay về phía trước, cố gắng tập trung tất cả sức mạnh thần linh của mình vào đôi tay. Ta biết đây là đòn phản công quyết định, nếu ta không dốc sức đấu lại lũ tham lam kia, ta e rằng mình và gia đình sẽ bỏ mạng tại đây mất.

Ta nắm chặt hai bàn tay lại sau đó đập mạnh chúng xuống mặt đất. Một luồng ánh sáng quét qua đám lính khiến chúng ngã gục rồi tắt thở. Tên Gunther trông thấy cảnh tượng trước mắt thì hãi hùng bỏ chạy, nhưng Laegel mau chóng rút cung tên ra bắn vào lưng gã. Dù đã tiêu diệt được rất nhiều tên lính, nhưng số lượng người còn lại khá đông, sức mạnh ta thì dần cạn kiệt. Máu mũi của ta bắt đầu nhỏ xuống đất, mắt thì mờ dần đi. Đúng lúc đó, Tesindir và Celas ngồi xuống cạnh ta, cả hai đồng loạt đặt tay xuống mặt đất theo mẹ nó.

– Chúng con sẽ giúp mẹ – Tesindir mỉm cười nói – Con đang cảm thấy một nguồn sức mạnh thần thánh chảy trong người mình.

– Con cũng thế – Celas cười rạng rỡ – Cuối cùng con cũng đã làm được điều gì đó chứng minh mình là con cháu thần linh rồi.

Với sự giúp sức của hai đứa con và sự cổ vũ của Enlerde bé nhỏ, ta mau chóng có thêm sức mạnh để tiêu diệt bọn kẻ thù. Cuối cùng, nhiều kẻ sợ hãi đã bỏ chạy, những kẻ khác thì mau chóng cầu xin ta tha mạng.

Ta đảo mắt nhìn xung quanh, xác chết chất đầy khắp nơi, người Thingildur và Laegel dính đầy máu nhưng trông họ rất thoải mái, nhẹ nhõm khi nhìn ta. Ta đã giết rất nhiều người, nhưng để bảo vệ những người ta thương yêu, ta biết ta làm thế là xứng đáng dẫu cho các vị thần có tức giận đi chăng nữa. Tội lỗi hôm nay của ta không thể xóa sạch, nhưng ít ra linh hồn bị hoen ố của những gã lính đã được ta tẩy rửa, họ sẽ yên nghỉ mà không lo lắng về việc bị chiếc nhẫn thao túng nữa.

– Các ngươi chắc sẽ khó lòng đến được Valhalla – ta thở dài nhìn những xác chết – Ta ước rằng các ngươi đừng nghe lời Bjorn và Gunther, có như thế thì mọi người sớm đã được giải thoát khỏi ma lực của chiếc nhẫn.

Ta ôm chặt ba đứa con của mình.

– Từ giờ chúng ta hãy cầu nguyện cho những linh hồn kia được yên nghỉ hằng đêm nhé!

Bọn trẻ gật đầu. Phu quân đỡ ta đứng lên rồi chàng mỉm cười dịu dàng.

– Nàng đã làm rất tốt.

– Cám ơn Thinliv.

Ta đảo mắt nhìn quanh để tìm kiếm gã Bjorn điên cuồng nhưng chẳng thấy gã đâu cả. Có lẽ tên tù trưởng đã bị những cái xác khác đè lên che lấp thân thể của mình. Dù sao thì ta cũng thấy nhẹ nhõm vì chẳng ai đe dọa đến cả nhà ta nữa.

– Mẹ ơi – Enlerde nắm váy ta – Vậy từ giờ chúng ta sẽ ở đâu ạ?

Vấn đề mới lại phát sinh. Ta thở dài rồi nói:

– Chưa biết nữa. Nhưng ta nghĩ hia đình mình nên dong thuyền về phía Nam để đến Hi Lạp, ở đó có vẻ sẽ an toàn hơn.

– Cô có thể đến Green Garlen – hoàng tử xen vào – Ta sẽ mở rộng cánh cổng vương quốc để đón chào cô trở lại.

Ta cười buồn rồi lắc đầu.

– Cám ơn hoàng tử, nhưng đó không phải ý hay đâu.

Tesindir thu dọn vài món đồ bị rơi xung quanh, trông nó không hề quan tâm đến vấn đề nhà ở một tí nào. Đột nhiên phía sau lưng con trai, đám xác chết bỗng động đậy, gã Bjorn to lớn vùng lên từ đám người chết rồi lao về phía Tesindir với thanh gươm bén ngọt.

Tesindir là đứa con yêu quý đầu tiên của ta và phu quân, ta đã dành rất nhiều tình yêu thương cho nó. Người ta thường nói con đầu lòng luôn là thứ quan trọng nhất của cha mẹ chúng. Ta yêu thương Tesindir hơn bất kì thứ gì, hơn cả mạng sống của mình. Kể từ khi nhận lại con trai tại Green Garlen, ta chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày rời xa nó. Nhưng có lẽ các vị thần vận mệnh vẫn không muốn ta có một cuộc đời yên bình nhất bên chồng con, họ muốn Adena này vĩnh viễn bị chia cắt với phu quân và những đứa trẻ của mình.

Bjorn đâm thanh gươm vào lưng Tesindir, lưỡi gươm xuyên qua bụng của con ta, máu đỏ bắt đầu nhỏ xuống đất.

– Anh! – Celas và Enlerde hét lên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.