Ta và Thingildur hết sức kinh ngạc. Chiếc nhẫn đang ở trong tay Laegel chắc chắn là chiếc nhẫn bị nguyền rủa bởi nó vừa tỏa ra thứ ma lực thôi thúc ta chiếm lấy nó. Ta vỗ nhẹ lên đầu mình để lấy lại sự tỉnh táo rồi nhìn Laegel.
– Vì sao ngươi có được nó?
Hoàng tử cho chiếc nhẫn vào lại túi và nhẹ nhàng nói:
– Khi ta thực hiện một trong những cuộc phiêu lưu dọc phương Bắc, ta đã quen được một con người mang trong mình dòng máu thần linh, anh ta bảo mình là hậu duệ của Sigurd. Anh ta đưa cho ta chiếc nhẫn này và bảo ta hãy giúp anh ta tiêu hủy nó. Khốn khổ thay chiếc nhẫn có sức mạnh thu hút mọi sinh vật đến độc chiếm nó. Cũng chính vì vậy ta bị một đám yêu tinh truy đuổi, khó khăn lắm mới thoát khỏi chúng và được con trai cô cứu sống. Còn người bạn của ta, anh ta bị chiếc nhẫn tha hóa đến độ thân tàn ma dại nên đã chọn cách sống lẩn trốn với thế giới bên ngoài.
Ta tỏ vẻ ngờ vực.
– Ngươi tin lời gã đó sao? Ý ta là làm sao ngươi biết được hắn đang nói dối hay nói thật?
Hoàng tử im lặng, đôi mắt anh nhìn ta rồi nhìn Enlerde.
– Con gái của cô đây ư? Con bé giống cô quá.
Thingildur lườm hoàng tử.
– Trả lời câu hỏi của Naren đi và đừng có dòm ngó vợ người khác.
Laegel cười nhạt rồi nói tiếp:
– Ta tin anh ta. Cho dù anh ta có phải là hậu duệ của người anh hùng Sigurd hay không, ta biết chiếc nhẫn đang nằm trong túi của Laegel này chính xác là chiếc nhẫn của Andvari. Ta có thể cảm nhận ma lực xấu xa từ nó.
Hoàng tử lại hướng đôi mắt về phía xa xăm.
– Ta đã được các vị thần báo mộng hãy đưa chiếc nhẫn cho cô đấy, Adena. Họ muốn cô giữ nó rồi mang nó trả cho Andvari. Ta cứ nghĩ cả đời sẽ không gặp lại cô nữa, nhưng rõ ràng thần linh luôn kết nối số phận hai ta với nhau. Thật trớ trêu.
Phu quân khẽ cau mày, Celas thì bực bội cất giọng:
– Đừng có tán tỉnh mẹ tôi giống hồi đó. Ông mau đưa chiếc nhẫn cho mẹ đi.
Laegel bật cười.
– Ta không thể để mẹ ngươi giữ nó, như thế rất nguy hiểm, chàng trai trẻ à. Ta sẽ cùng gia đình các người tìm đến nơi ở của Andvari, sau đó ta sẽ đưa chiếc nhẫn cho Adena để cô ta đích thân trả nó cho tên người lùn.
– Các vị thần chẳng báo mộng cho ta về việc này.
– Có lẽ họ cũng e ngại bản thân sẽ bị chiếc nhẫn làm ảnh hưởng xấu nếu chạm vào hay nhắc đến chiếc nhẫn quá nhiều – hoàng tử nói – Ta tin chắc chỉ có tiên tộc với ý chí kiên định nhất mới khó lòng bị nó khống chế, vì vậy các vị thần đã để nó rơi vào tay ta. Nhưng có lẽ họ vẫn chưa tin tưởng ta sẽ trao trả nhẫn vàng cho Andvari nên họ muốn cô là người đảm nhận trọng trách này.
Lời lí giải của hoàng tử khá có lí, nhưng ta nghĩ thần linh không được phép nhúng tay vào quá nhiều việc ở nhân gian nên họ mới giao cho ta công việc này. Hoặc cũng có lẽ họ ghét phải đi gặp bọn người lùn tham lam và xấu xí (dù giống loài đó là do họ tạo nên),có rất nhiều lí do mà ta đã suy nghĩ ra nhưng tóm lại ta vẫn phải chấp nhận yêu cầu từ các vị thần.
– Vậy là chúng ta sẽ đi tìm hang động của tên người lùn – ta nhìn chồng con – Mọi người có muốn đi cùng ta không?
Thingildur đột nhiên đẩy mạnh ta vào thân cây khiến lưng ta đau nhói.
– Cha! – các con ta hét lên – Cha làm gì mẹ vậy?
Thingildur siết chặt hai vai ta.
– Nàng có biết gia đình ta đang trong tình thế nguy hiểm không? Tại sao nàng không nghe lời ta, nàng lúc nào cũng muốn rước phiền phức vào người vậy?
Đôi mắt của Thingildur không còn dịu dàng như thường ngày nữa. Ánh mắt hiện tại của chàng trông thật dữ tợn, thật khủng khiếp như cơn bão trong cơn mưa u ám.
Phu quân đột nhiên quỳ xuống chân ta, hai tay chàng ôm chầm lấy vợ mình.
– Thingildur… đứng lên mau! Các con và Laegel đang nhìn kìa – ta xấu hổ kéo chàng đứng dậy.
Phu quân vẫn quỳ ở đó, giọng thều thào trong màn đêm.
– Tại sao gia đình ta không thể có cuộc sống bình thường như những người khác? Ta muốn cùng nàng nuôi dạy các con, nhìn chúng lớn lên rồi lấy vợ lấy chồng và sinh cho chúng ta những đứa cháu đáng yêu. Gia đình ta sẽ sống thật vui vẻ, hạnh phúc đến ngày tàn của thể giới. Ta thật lòng chỉ ước mong như thế nhưng vì sao các vị thần không chấp nhận chứ?
Thingildur hôn nhẹ lên tay ta. Ta buồn bã đỡ chàng lên rồi nhìn đang hoàng tử.
– Laegel, ta nghĩ tạm thời chúng ta khoan đến nơi ở của Andvari được không? Hãy để gia đình ta trốn khỏi tầm mắt của bọn Windelen đã rồi ta sẽ tính tiếp.
Hoàng tử – lúc này đã quay mặt sang hướng khác thốt ra một câu nói ngắn gọn.
– Tùy cô.
Tesindir lại tiếp tục băng bó cho Laegel. Enlerde bé nhỏ đột nhiên ngồi cạnh hoàng tử, đôi nắt xanh của nó nhìn anh ta với vẻ thích thú.
– Chú đẹp quá. Chú còn có tai nhọn như cha kìa.
Hoàng tử ngượng ngùng xoa đầu con bé.
– Cám ơn, cháu tên gì?
– Enlerde ạ.
Hoàng tử có vẻ không vui khi nghe thấy cái tên Enlerde. Nhưng anh ta vẫn mỉm cười dịu dàng với con ta.
– Cháu thật đáng yêu, hơn hẳn anh trai Celas của cháu.
Celas nghiến răng rồi bẻ gẫy một nhánh cây khô ném vào đống lửa.
Bỗng dưng Tesindir áp tai xuống mặt đất, vẻ mặt nó trông đầy kinh ngạc.
– Có tiếng vó ngựa! – Tesindir mau chóng dập tắt đám lửa – Có thể là bọn người đang truy đuổi con và Laegel.
– Cũng có khi là đám người Windelen – Celas mau chóng bế Enlerde lên – Chúng ta mau tìm chỗ trốn thôi.
Cả gia đình ta cùng Laegel mau chóng chạy về trước. Tiếng vó ngựa và ánh sáng từ lửa đỏ dường như đã tiến gần hơn, trước mặt và cả sau lưng mọi người. Xung quanh bọn ta – những con mồi bất đắc dĩ đã sớm bị giáo mác sáng ngời vây quanh. Có rất nhiều gương mặt dữ tợn, thèm khát quyền lực đang ở phía trước, thế nhưng Harald lại là kẻ duy nhất mà ta chú ý đến.
– Vì sao lại làm vậy? – ta tức giận nhìn đứa con nuôi – Có phải con đang bị chiếc nhẫn chi phối.
Tù trưởng Harald cau mày, đôi mắt xanh hiền lành thường thấy của đứa trẻ năm nào giờ đây đã sớm trở nên tàn độc vì bản chất xấu xa trong nó đã trỗi dậy.
– Phu nhân, con cần vàng để giàu hơn, để có thể mua nhiều nô lệ hơn và sống một cuộc sống khoái lạc, bù đắp cho những tổn thất ngày bé mà con phải chịu đựng.
Tesindir rút cung tên ra chĩa thẳng vào mặt Harald.
– Cha mẹ ta chưa cho ngươi cuộc sống hạnh phúc đầy đủ hay sao? Tại sao bây giờ ngươi lại làm thế với gia đình ta? Thà trước đây họ để ngươi chết trong trận dịch hạch thì hơn.
Harald đột nhiên nhăn nhó mặt mũi. Một tên hầu cận đi cùng tỏ ra lo lắng cho nó.
– Thưa ngài, ngài cảm thấy không ổn ư?
– Không sao, đầu ta hơi đau thôi – tên tù trưởng xua tay rồi nhìn ta – Phu nhân, người đang giữ chiếc nhẫn phải không? Con có thể cảm nhận ma lực lôi kéo của nó từ gia đình người. Hãy đưa chiếc nhẫn cho con, con sẽ tha cho tất cả.
– Ta không biết ngươi đang nói đến chiếc nhẫn nào – Celas lườm Harald – Ngươi sắp điên rồi đấy, anh trai nuôi à.
Mấy tên đàn ông già cả, râu ria xồm xoàm xung quanh Harald xì xầm điều gì đó với nhau, sắc mặt họ rất khó coi hướng về ta và Laegel.
– Vậy chúng ta cứ giết hết bọn chúng đi, sau đó cướp chiếc nhẫn là được – một gã gợi ý.
Đám binh lính đồng loạt giương cung tên về phía bọn ta. Harald vội hét lên:
– Khoan đã, ta sẽ thuyết phục họ. Chúng ta đã giết chóc quá nhiều những ngày qua, ta không muốn thấy cảnh máu me nữa.
Harald thúc ngựa tiến gần ta, vẻ mặt nó trông có phần đau khổ nhưng cũng đầy dã tâm.
– Hãy đưa cho con chiếc nhẫn, con hứa sẽ chăm lo cho gia đình người sau khi xây dựng bộ tộc trở nên hùng mạnh.
Ta cười đau khổ với đứa con nuôi.
– Ta đã sai lầm khi để con đến sống cùng Gunther, con đã bị sự dơ bẩn của nhân loại làm ảnh hưởng. Ta ước gì chúng ta có thể như xưa, cùng nhau ngồi trên đồi cỏ trò chuyện, cùng thưởng thức những chiếc bánh thơm ngon thơm phức.
Harald lại nhăn nhó, nó liên tục lấy tay đánh vào đầu mình làm mấy gã hầu sợ chết khiếp. Gunther già cả chỉ tay về phía ta, cất giọng nói ồm ồm.
– Ta cho cô một lựa chọn nữa, cô sẽ sống nếu đưa chiếc nhẫn ra, còn không thì đừng trách ta.
Ta ngồi xuống, đặt tay lên mặt đất rồi nhẹ nhàng nói:
– Ta chọn cái chết của ngươi và bọn khốn kia.
Các nhánh cây rừng đột nhiên gãy khỏi thân và đâm vào Gunther cùng bọn lính phía sau. Ta mau chóng cầm tay phu quân rồi hét lên:
– Mau chóng chạy khỏi đây thôi, phép thần không kéo dài lâu đâu.
Đột nhiên có ai đó ôm chầm lấy ta từ phía sau. Ta xoay người lại nhìn thì thấy Harald đang từ từ khuỵu xuống đất, trên gương mắt nó nở nụ cười dịu dàng.
– Con xin lỗi, con đã không thể đấu tranh thắng lòng tham…
Harald gục xuống đất với vùng lưng nhuốm một màu đỏ của máu. Nó đã đỡ cho ta một mũi tên bắn lén từ bọn người ác độc kia.
– Anh! – Enlerde bật khóc nức nở – Anh ơi!
Thingildur kéo mạnh tay ta về phía trước.
– Đi mau, Naren! Ta nghĩ chúng ta cần trả chiếc nhẫn này cho chủ nó càng nhanh càng tốt, sau đó gia đình mình mới mong sống yên ổn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]