Trước khi ta được sinh ra, dưới trần gian Midgard từng có lúc bị náo loạn bởi một chiếc nhẫn vàng mang lời nguyền, các vị thần gọi nó là “chiếc nhẫn của Andvari” bởi nó do một gã người lùn có cùng cái tên đó tạo ra.
Một vị anh hùng tên Sigurd – hậu duệ của ngài Odin từng sở hữu nó và lời nguyền của chiếc nhẫn đã khiến cuộc đời chàng gặp bất hạnh. Sau cái chết của Sigurd, chiếc nhẫn biến mất không tung tích. Có kẻ bảo nó bị hỏa thiêu cùng chủ nhân, có người lại nói chiếc nhẫn đã quay về bên Andvari. Chẳng ai biết thực hư về tung tích của nó, kể cả các vị thần.
Và những năm gần đây, ta lại nghe phong phanh những câu chuyện về món của nợ trần gian (cách gọi của các vị thần dành cho món trang sức bị nguyền rủa). Họ nói chiếc nhẫn mang sức mạnh kì bí đã quay lại nhân gian khiến bao tù trưởng đang đánh nhau sứt đầu mẻ trán vì nó.
– Vậy nên bọn đàn ông ở mỗi bộ lạc đều muốn truy tìm chiếc nhẫn trong truyền thuyết đó – Một người phụ nữ cao hứng nói – Tôi nghe bảo nó có thể sản sinh thêm vàng đấy.
Ta ngồi giặt giũ bên bờ suối, phớt lờ mọi lời huyên thuyên của người đàn bà. Ta hiểu rõ động vào thứ bị nguyền rủa đó chẳng mang lại điều tốt đẹp gì. Vậy mà bà ta lại chú ý đến ta mới đáng ghét chứ. Bà ta im lặng nhìn ta làm mấy người phụ nữ khác cũng chú ý vào kẻ không quan tâm chuyện đời này.
– Cô có ý kiến gì về chuyện này không?
Ta giả vờ cười.
– Không để ý. Tốt nhất chúng ta không nên động vào những thứ không mang lại may mắn. Nhưng dù sao mọi người cũng nên tin vào truyền thuyết, nó có khi là sự thật.
Ta chỉ nói vài câu ngắn gọn rồi quay đi. Bọn đàn bà bắt đầu xì xầm, dè bĩu sau lưng ta.
– Cô ả đúng là khác người.
– Đồ kiêu ngạo. Cô ta có gì hay ho mà lấy được một người tiên nhỉ?
– Sao tôi có cảm giác ả rất khác thường, cả người ả cứ tỏa ra một thứ sức mạnh nào đó làm tôi không dám tới gần. Có lẽ ả không thèm giao du với bọn thấp kém như chúng mình đâu.
Ta thở dài rồi quay về nhà. Enlerde trông thấy ta vội chạy đến ôm lấy chân mẹ mình.
– Mẹ về rồi!
– Chào Enlerde bé nhỏ.
Celas cũng mau chóng ra đón ta. Đứa bé tóc đen đáng yêu năm nào giờ đã trở thành một thiếu niên tuấn tú, trầm lặng.
– Mẹ đã về – Celas cất giọng trầm khàn – Con đã nấu xong bữa trưa rồi đấy.
– Cám ơn Celas.
Ta và hai đứa con ngồi ăn trong căn nhà gỗ xinh xắn. Thingildur đã đi mua ít đồ lặt vặt ở thị trấn kế bên, Harald thì đã đến quê nhà ông Gunther sống với ông ta (họ tình cờ gặp nhau trong một chuyến đi biển, con trai thứ của ông ta đã qua đời nên Harald xin phép ta và phu quân đến ở cùng để chăm sóc ông lão). Cả căn nhà khá trống trải và im ắng.
Ta đã quên mất việc đề cập đến Tesindir, đứa con đầu yêu quý của ta. Ta đã không trò chuyện với nó từ vài tháng trước kể từ lúc nó quyết định gia nhập vào nhóm tìm kiếm chiếc nhẫn của Andvari.
Khi một vùng đất xui xẻo nào đấy bị đồn rằng đang cất giấu món “của nợ trần gian”, các tù trưởng và trai tráng trong làng mạc, thị trấn khác sẽ hợp tác với nhau đánh chiếm nơi xấu số để cướp cho bằng được chiếc nhẫn. Thật sự là chưa có ai tìm ra nó cả, họ chỉ nghe những lời đồn thổi về nó, vậy mà mọi người lại chém giết lẫn nhau chỉ vì thứ trang sức vô tri đã mất tích từ trăm năm trước. Tesindir gia nhập đám quân lính ở thị trấn Ấm Áp vì nó muốn tạo lập danh tiếng cho mình, muốn trở nên giàu có từ các cuộc chinh phạt vô nghĩa chăng? Hay chiếc nhẫn thật sự đã xuất hiện tại Midgard và đang dần mời gọi, tha hóa tất cả chủng loài nơi đây? Tesindir liệu có phải là một trong số những nạn nhân của nó?
– Nếu thế thì tại sao trong gia đình ta chỉ có anh trai là bị ảnh hưởng? – Celas cau đôi mày rậm.
– Mẹ không rõ. Có lẽ Tesindir thường hay tiếp xúc với loài người trong những chuyến buôn bán trước đây, chính vì thế anh con đã bị ảnh hưởng lòng tham và sự hung bạo từ họ.
– Con nghe bảo họ vừa lục tung làng Stone chỉ để tìm kiếm món trang sức đó – Celas thở dài – Có vẻ như anh trai sắp quay về rồi.
Một lúc sau Thingildur trở về, tay chàng cầm đầy vũ khí và vẻ mặt của phu quân không hề vui vẻ.
– Chúng ta phải mau chóng rời khỏi đây – chàng nói với giọng gấp gáp – Bọn người Windelen sắp tràn xuống đây rồi.
– Windelen chẳng phải là… – ta hốt hoảng – Đó là nơi ở của Gunther và Harald mà.
Phu quân mau chóng gói ghém những thứ cần thiết, ta thì như đứng trên chảo dầu nóng không thể yên vị được. Ta túm áo Thingildur, gặng hỏi:
– Thinliv, Harald liệu có sao không?
Thingildur liếc nhìn ta bằng đôi mắt giận dữ xen lẫn buồn bực.
– Nàng có biết đứa trẻ đó chính là kẻ cầm đầu đoàn quân không? Tại sao lúc nào nàng cũng lo cho nó trong khi nàng chẳng bao giờ nghĩ đến con trai Tesindir của chúng ta. Tesindir muốn tìm chiếc nhẫn là để đưa nó cho các vị thần xử lí, vậy mà nàng nghi ngờ hành động của con, lại còn không nói chuyện với con mỗi khi nó về đây nữa chứ.
Ta ngạc nhiên.
– Vì sao nó không nói cho thiếp biết? Tại sao Tesindir phải che giấu tấm lòng của mình chứ?
Thingildur bế Enlerde lên rồi nắm tay ta đi về phía cửa sau.
– Cha – Celas tỏ vẻ chần chừ – Ta bỏ đi như thế thì anh Tesindir phải làm sao ?
– Làng Stone nằm ở phía Bắc đúng chứ? – Thingildur căng thẳng nhìn con thứ.
– Vâng.
– Vậy hãy đi về hướng Bắc, cha cầu mong các vị thần sẽ cho chúng ta gặp được anh con.
Thấy ta còn chần chừ, Thingildur kéo mạnh tay ta ra khỏi cửa.
– Đi nhanh nào!
– Đau! Chàng làm gì mạnh tay dữ vậy?
Thingildur đưa Enlerde cho Celas bế rồi chàng siết chặt hai vai ta.
– Nàng có biết Harald muốn bắt cóc nàng không? Sau chuyến đi mua đồ, ta dự định sẽ đến thăm nó và tình cờ nghe được âm mưu mang nàng về Windelen của đám người đứng đầu bộ lạc. Vì lo sợ cho nàng và các con, ta đã phải phi ngựa như bay để về đấy.
– Nhưng tại sao thằng bé lại muốn làm thế?
Thingildur lắc mạnh cả người ta.
– Harald đã trưởng thành, đã trở thành một trong những kẻ trị vì Windelen rồi, Naren à. Nàng đừng tưởng nó luôn là đứa trẻ ngây thơ mà cứ nghĩ tốt cho nó.
Mặt ta tái đi vì hành động bất thường của phu quân.
– Thinliv, sao chàng lại nóng giận như vậy?
Thingildur đột nhiên ôm chầm lấy ta.
– Không… không có gì, chỉ là ta sợ sẽ lại mất nàng. Ta xin lỗi. Harald biết nàng là nữ thần, nó nghĩ nàng biết hành tung của chiếc nhẫn nên…
– Thật điên rồ – ta cau mày – Nó đã bị ma lực của nhẫn thần chi phối tính hung ác.
Phu quân mau chóng buông ta ra rồi đưa cả nhà tiến sâu vào một hẻm núi. Khi vầng thái dương đã biến mất trên nền trời, Thingildur quyết định nghỉ chân bên một con suối nhỏ để lấy sức cho cuộc hành trình vào ngày hôm sau.
– Mát quá anh ơi! – Enlerde thích thú ngâm chân vào dòng nước.
Ta mệt mỏi vì chuyến đi gấp rút lúc sáng, một mặt ta cảm thấy thất vọng vì Harald – đứa trẻ ta từng xem như máu mủ của mình lại phản bội những người từng nuôi nấng nó. Ta thật lòng chẳng muốn đặt niềm tin vào loài người nữa.
Enlerde đột nhiên thét lên phá vỡ sự cô tịch của màn đêm.
– Máu!
Thingildur và Celas mau chóng kéo con bé ra khỏi dòng suối. Chân Enlerde không bị thương, máu đó không phải từ con bé. Ta nhìn hướng chảy của dòng máu đỏ thì phát hiện một bóng người đang ngồi dưới gốc cây sồi phía xa, kẻ đó dường như vẫn chưa nhận ra sự có mặt của gia đình ta. Thingildur mau chóng rút gươm rồi nhẹ nhàng tiến về phía kẻ lạ mặt.
– Kẻ nào? – người lạ mặt bất ngờ giơ ngọn đuốc về phía Thingildur cùng lưỡi kiếm.
Cả gia đình ta sững sờ không thể tin vào mắt mình. Trước mặt bọn ta chính là Tesindir yêu quý, còn nằm cạnh bên con trai là hoàng tử Laegel với bả vai ướt đẫm máu.
– Cha… mẹ sao? Cả các em nữa. Tại sao mọi người lại ở đây? – Tesindir kinh ngạc.
Thingildur hướng ánh nhìn lên người hoàng tử.
– Vì sao hắn lại ở đây? – chàng hỏi con trai.
Tesindir cởi áo của hoàng tử ra rồi dùng nước suối lau lên chỗ vết thương cho anh ta.
– Con và đám người trong làng đang ngồi nghỉ bên đường thì thấy tên này nằm gục ngã gần đó với bả vai bị thương nặng – Tesindir nói – Con nghĩ dù sao cũng từng ở nhờ vương quốc của gã, tốt nhất nên một lần cứu tên hoàng tử này để lòng con không bị day dứt.
Tesindir vẫn tốt bụng, vẫn lương thiện như thế. Ta thở phào nhẹ nhõm rồi mỉm cười.
– Vậy tại sao con và hắn lại ở đây? Bọn người đi cùng con đâu rồi?
Tesindir dừng việc lau chùi lại, đôi mắt nó ánh lên nét tức giận xen lẫn mệt mỏi.
– Họ định giết con và hoàng tử, vất vả lắm con mới mang hắn chạy thoát được đấy.
– Nhưng tại sao chứ? – ta ngạc nhiên.
Laegel đột nhiên cử động làm mọi người giật cả mình.
– Ngươi… ngươi ổn chứ?
Ta toan đỡ lấy hoàng tử thì Thingildur gạt tay ta ra.
– Để ta đỡ hắn – chàng hậm hực nói.
Laegel được phu quân cho dựa người vào gốc cây, sau đó anh lấy từ trong túi áo ra một chiếc nhẫn vàng lóe sáng trong ánh lửa.
Chiếc nhẫn đó trông rất đơn giản, bình thường về kiểu cách, nhưng ta không hiểu tại sao ta lại có cảm giác muốn giật lấy nó ngay khỏi tay hoàng tử để đeo vào tay mình.
– Đây là chiếc nhẫn của Andvari – hoàng tử thấp giọng nói – Bọn con người muốn có thứ này.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]