Chương trước
Chương sau
Hoàng tử vẫn đứng yên lặng, xung quanh anh ta bị bao bọc bởi nỗi đau và sự tuyệt vọng. Các tiên nữ thì hốt hoảng đứng túm tụm vào nhau, cứ như họ sợ Laegel sẽ rút tên ra và bắn chết cả bọn vì đã để ta chạy về phía Tauren.

– Laegel… – ta chạm vào hoàng tử – Thế là sao?

– Cô ấy đã trút hơi thở cuối cùng trước lúc ta đi tìm cô. Lẽ ra ta phải gặp cô sớm hơn, nếu không Tauren sẽ không chết.

Ta cau mày rồi khẽ nói:

– Xin lỗi, thật ra ta không thể giải lời nguyền. Ta chỉ lừa ngươi thôi.

Lạ thay, Laegel không hề tức giận. Anh ta chỉ dùng ánh mắt đau buồn nhìn ta rồi nói:

– Ta biết cô đã gạt ta chứ. Tuy nhiên ta vẫn muốn giữ cô ở lại bên cạnh mình.

Lời nói đó chẳng khác gì một câu tỏ tình. Ta biết nếu giờ phút này ta có một tí rung động với hoàng tử, chắc chắn ta sẽ có lỗi với chồng con. Nhưng dường như ta cảm thấy một niềm vui nho nhỏ đang len lỏi trong mình, cũng như có sự thương hại đối với Laegel. Có lẽ một Adena khác – kẻ chưa lấy lại kí ức trước đây vẫn còn tồn tại trong ta, chính vì vậy ta chưa bao giờ có thể hoàn toàn căm giận Laegel cả.

Ta và Celas đứng yên nhìn hoàng tử. Celas còn rất nhỏ, nó vẫn chưa hiểu hết về tình yêu nhưng với trực giác một người con, Celas đang cảm thấy người đàn ông trước mắt là mối nguy hiểm đối với cha mình.

– Mẹ tôi chỉ yêu cha tôi thôi – Celas cố lấy dũng khí đối mặt với hoàng tử – Ông đừng buông mấy lời tán tỉnh khó nghe kia nữa.

– Celas! – ta kéo con về sau.

Laegel bị trẻ con nói như thế thì có chút bất ngờ (và hơi quê),anh ta nhìn thằng nhóc rồi bật cười, nhưng nụ cười của anh rất miễn cưỡng, rất gượng gạo.

– Đúng là già dặn so với tuổi thật. Thằng bé này giống cô lắm đấy!

– Laegel, vậy ngươi có thể nói cho ta biết lí do ngươi đem ta về lại Green Garlen không? – ta cố nhìn thẳng vào mắt hoàng tử.

Có lẽ Laegel sẽ bảo rằng anh ta làm vậy chỉ để chia rẽ ta và phu quân cho vui, hoặc anh ta muốn ta về Green Garlen diễn vài trò hề cho nơi này đỡ buồn chán, hoặc anh ta muốn biết ta đang mang thai bé trai hay bé gái.

Suy cho cùng, Laegel không phải kẻ dở hơi để làm ra mấy chuyện như ta đã mường tượng.

– Adena, cô có biết suốt bao năm qua ta phải cố gắng giúp cô che giấu nơi ở của mình khỏi tai mắt của phụ vương hay không? Ta luôn bắt thuộc hạ đi đường vòng trong rừng, tránh đi vào thị trấn nơi cô ở. Khi phụ vương muốn đi thị sát các vùng đất bên ngoài, ta phải tránh đề cập đến các lộ trình gần chỗ cô cùng những vùng phụ cận. Nhờ vậy mà bảy năm qua cô vẫn sống yên ổn đấy.

Câu nói không đi vào ý chính của hoàng tử làm ta bất ngờ, nhưng ta cố giữ vẻ mặt bình thản rồi nhẹ nhàng nói câu cảm ơn (không có thành ý) với anh ta. Ta luôn tự hỏi làm sao bảy năm ròng, ta chẳng bắt gặp bất kì tên người tiên nào đi ngang thị trấn mình đang sống cả, hóa ra đều do Laegel đứng đằng sau giúp đỡ ta tránh khỏi tai mắt của họ.

– Ngươi đã bảo vệ ta nhiều như thế, đã chấp nhận cho ta và Thingildur đến bên nhau, cớ sao bây giờ ngươi lại mang ta về đây? Ngươi biết rõ Tharan sẽ làm gì nếu ông ấy gặp lại ta mà? Cha ngươi sẽ không tha cho ta và Celas đâu.

Laegel lại rơi vào trạng thái im lặng đến khi ta chạm vào anh ta lần nữa, hoàng tử mới khẽ cười.

– Tất nhiên là ta vẫn nuôi hi vọng cô sẽ hồi sinh Tauren, dù ta biết khả năng rất thấp. Nhưng để cứu cô thoát khỏi cuộc truy lùng của cha ta mới là mục đích của Laegel này.

Hoàng tử túm chặt hai vai ta.

– Adena, cô có biết cha ta đã phát hiện ra chỗ ở của cô không? Kể từ khi biết nơi cô ở, ông ấy đã mang quân đi tìm ngay, may mắn là lúc đó cô đã đi ăn tiệc gì đấy. Đứa bé Celas này cũng rất tốt số vì nó đã đi vào rừng chơi cùng bạn khi đoàn quân tiên ập đến. Bây giờ chắc cha ta vẫn còn đang ở các thị trấn lân cận tìm hành tung của cô đấy.

Ta bắt đầu tái mặt.

Vì sao ông ta lại biết? Chẳng phải ngươi đã nói…

– Chính Tauren là người tìm ra địa điểm ở của cô. Nhưng trước khi gặp gã con người kia, cô ấy không hề nhắc đến gia đình cô trước cha ta. Chỉ khi sắp sửa ra đi, cô mới nói. Tauren bảo muốn giúp vua tiên một việc gì đó lần cuối cùng.

Ta không biết nên tức giận hay nên cười mỉa mai người tiên nữ. Rõ ràng Tauren rất ghét ta, ghét đến độ cô ta có chết cũng phải kéo Adena này theo. Cuối cùng thì cô ta đã đạt được ý nguyện.

– Khoan đã hoàng tử, vậy Thingildur và Tesindir thì phải làm sao? Cả đứa trẻ tên Harald nữa.

Hoàng tử nở nụ cười lạnh lẽo.

– Ta không cần biết bọn chúng sẽ thế nào, chỉ cần ta bảo vệ được cô.

Hoàng tử bất ngờ ôm lấy ta.

– Adena, ta sắp phải đi xa khỏi nơi này. Trước khi đi ta chỉ muốn gặp lại cô, chỉ gặp riêng mình cô thôi.

Celas nổi cáu liên tục đẩy hoàng tử, nó còn tức tối nhìn ta.

– Mẹ, mẹ còn đứng đó cho hắn ôm sao?

Khi tiếng nói của con trai vang lên cũng là lúc gương mặt của Thingildur hiện hữu trong ta, ta mới bừng tỉnh đẩy hoàng tử ra.

– Ngươi sẽ đi đâu?

Laegel hướng đôi mắt xuống đất rồi thấp giọng nói:

– Ta sẽ thực hiện những cuộc phiêu lưu lên phương Bắc. Có thể rất lâu ta mới quay về đây, hoặc cũng không bao giờ.

Tim ta đột nhiên đau nhói. Laegel cuối cùng đã vứt bỏ tất cả để rời khỏi Green Garlen, anh ta đã bị đau khổ quá nhiều, chính ta lại là kẻ gây ra đau khổ cho hoàng tử. Cuối cùng mục đích ban đầu trả thù vua tiên của Gaia đã được thực hiện, nhưng ta hoàn toàn không cảm thấy vui vẻ.

Hoàng tử ra hiệu cho ta cùng Celas đi xuống thêm nhiều bậc thang nữa. Đến khi cả ba chúng ta xuống nơi tận cùng của Green Garlen, anh ta mới mở cánh cổng sắt duy nhất ở đây và dẫn ta cùng con trai vào một đường hầm.

– Nếu cứ đi thẳng thì sẽ ra đến phía Nam khu rừng. Ta đã bảo Farlen tìm chồng con cô rồi bảo họ đợi sẵn ở con suối gần đó. Cô hãy mau đi khỏi đây trước khi cha ta quay lại. Nhưng Thingildur có bị cha ta bắt được không thì còn phụ thuộc vào vận may của gã.

Ta nhận lấy ngọn đuốc từ hoàng tử mà tay cứ run rẩy. Ta đang cố để không bật khóc. Ta nhìn kĩ gương mặt anh ta, ta sẽ mãi khắc ghi bóng hình Laegel trong lòng như một người anh, người bạn dù cho tình cảm ta dành cho hoàng tử có lẽ hơn cả thế.

– Cám ơn và tạm biệt – Ta mỉm cười – Mong rằng ngày nào đó ta có thể gặp lại nhau trong tâm trạng vui vẻ nhất.

Laegel đặt tay phải lên ngực rồi đưa về phía ta.

– Tạm biệt Adena, mong sẽ có ngày ta tương phùng.

Ta mau chóng dắt Celas rời khỏi đường hầm. Cuối cùng, hai mẹ con ta đã ra đến khu rừng ngập tràn lá đỏ dưới mặt đất. Ta và con trai lắng nghe tiếng nước chảy để tìm đến con suối – nơi Thingildur và Tesindir đang đợi.

Laegel đã không lừa ta, Thingildur thật sự đang đứng bên con suối, trông chàng hơi tiều tụy nhưng gương mặt chàng đang nở một nụ cười vui mừng khi trông thấy vợ và con mình.

– Thinliv.

Thingildur tiến nhanh về phía ta, sau đó chàng ôm chầm ta.

– Ta cứ sợ hoàng tử sẽ cướp nàng đi – phu quân hôn lên vai ta – Ta đã rất sợ mất nàng.

Ta ôm chặt lấy phu quân. Tesindir thì bế bổng Celas lên, nó cạ mũi mình lên mũi Celas.

– Ta cứ lo em sẽ có chuyện. Nhưng xem ra ta đã lo xa quá rồi.

Ta đưa mắt tìm Harald thì thấy thằng bé đang đứng yên lặng nhìn ta ở sau gốc cây. Có lẽ nó đang cảm thấy lạc lõng khi thấy gia đình ta đoàn tụ.

Ta ngồi xuống, dang rộng hai tay về phía Harald.

– Đến đây nào cậu bé.

Harald lưỡng lự, cuối cùng nó sà vào lòng ta.

– Con rất nhớ phu nhân.

– Ta cũng vậy – ta vuốt ve nó.

Sau giây phút đoàn tụ sướt mướt, ta mới nhận ra một điều: Gia đình ta đã mất chỗ ở.

– Vậy giờ chúng ta phải làm sao – ta thở dài với cả nhà.

Thingildur trầm ngâm rồi nhẹ nhàng nói:

– Hay chúng ta đi về phía Nam tìm nơi thích hợp để sinh sống được không? Ta nghĩ khí hậu ở đó sẽ ấm áp hơn, rất tốt để cho nàng dưỡng thai.

– Vậy chúng ta nên chịu khó đi đường vòng để tránh gặp mấy người tiên Green Garlen – Tesindir gợi ý – Con thà chịu cực khổ còn hơn gặp lại họ.

Vậy là gia đình chúng ta tiếp tục cuộc hành trình tìm kiếm nơi ở mới. Chuyến đi vốn kéo dài rất lâu, đã đôi lần gia đình ta phải nán lại nhiều tháng ở chốn núi rừng hoang vu để nghỉ ngơi. Cuối cùng, vào một ngày nắng đẹp, ta hạ sinh một bé gái vô cùng đáng yêu đúng theo mong muốn của mình tại một thị trấn nhỏ. Ta nghĩ bé con xinh xắn muốn cha mẹ nó chọn nơi đây làm nơi cư ngụ nên mới chào đời ở đây, vì vậy ta và Thingildur quyết chọn Ấm Áp (tên của thị trấn) làm nơi sinh sống.

Ta trao con gái cho Tesindir – người đang xúc động đến không kiềm được nước mắt bế thử. Tesindir hôn nhẹ lên trán em rồi thủ thỉ:

– Chào mừng em đến với thế giới này, bé con dễ thương.

Celas và Harald cũng hồi hộp nhìn ngắm đứa bé. Ta mỉm cười khó nhọc với Tesindir rồi nói:

– Anh trai trưởng, hãy đặt tên cho đứa bé đi.

Tesindir ngỡ ngàng.

– Con… con được phép sao?

– Tất nhiên là được – Thingildur xoa đầu đứa con lớn.

Tesindir hồi hộp nhìn ngắm em gái.

– Enlerde. Em sẽ tên là Enlerde có được không ạ?

Ta và Thingildur gật đầu ưng thuận vì đó cũng là cái tên hai ta luôn nghĩ đến. Tesindir nắm bàn tay bé nhỏ của em gái và nở nụ cười hạnh phúc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.