Vậy là sau bảy năm lẩn trốn, ta cuối cùng lại bị bắt trở về Green Garlen. Xung quanh vương quốc này vẫn vậy, vẫn là khu rừng quái vật âm u ngay lối vào, vẫn là hàng cây lá đỏ tuyệt đẹp độ thu về trước cổng cung điện, nhưng ta chẳng mang tí hào hứng nào khi bước chân vào đây giống trước kia cả. Thậm chí những người tiên không còn nhìn ta bằng vẻ cung kính giống ngày trước, ánh mắt họ chỉ có nỗi căm ghét, chán chường và thoáng một tí tò mò dành cho “cựu công nương” Green Garlen.
Vì ta vẫn không biết cưỡi ngựa, Laegel đích thân cầm dây cương con tuấn mã ta ngồi rồi kéo nó đi. Suốt cả chặng đường đến Green Garlen, ta và anh ta chẳng nói với nhau câu nào. Thỉnh thoảng hoàng tử có quay lại nhìn Adena này và Celas như muốn nói gì đó, nhưng rồi anh ta cũng chẳng thốt ra lời nào.
– Nào – Laegel đưa hai tay ra trước mặt ta – Ta sẽ bế cô xuống.
Ta cười khinh khỉnh.
– Không cần, tự ta xuống được.
Ta cẩn thận tự bước xuống mặt đất an toàn, sau đó bế Celas đặt xuống đất. Celas đưa tay đặt lên bụng mẹ mình, vẻ mặt tỏ ra lo lắng.
– Mẹ có cảm thấy bị đau nữa không?
Ta xoa bụng rồi xoa đầu con trai.
– Cám ơn con, ta và em ổn.
Ta mau chóng trở về thái độ bực tức xen lẫn giận dữ lườm hoàng tử.
– Rồi, mau dẫn ta đi chào hỏi cha ngươi đi, sau đó dẫn đến cả chỗ Tauren
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/elven-vow-uoc-hen-tien-toc/3264262/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.