Chương trước
Chương sau
Vậy là sau bảy năm lẩn trốn, ta cuối cùng lại bị bắt trở về Green Garlen. Xung quanh vương quốc này vẫn vậy, vẫn là khu rừng quái vật âm u ngay lối vào, vẫn là hàng cây lá đỏ tuyệt đẹp độ thu về trước cổng cung điện, nhưng ta chẳng mang tí hào hứng nào khi bước chân vào đây giống trước kia cả. Thậm chí những người tiên không còn nhìn ta bằng vẻ cung kính giống ngày trước, ánh mắt họ chỉ có nỗi căm ghét, chán chường và thoáng một tí tò mò dành cho “cựu công nương” Green Garlen.

Vì ta vẫn không biết cưỡi ngựa, Laegel đích thân cầm dây cương con tuấn mã ta ngồi rồi kéo nó đi. Suốt cả chặng đường đến Green Garlen, ta và anh ta chẳng nói với nhau câu nào. Thỉnh thoảng hoàng tử có quay lại nhìn Adena này và Celas như muốn nói gì đó, nhưng rồi anh ta cũng chẳng thốt ra lời nào.

– Nào – Laegel đưa hai tay ra trước mặt ta – Ta sẽ bế cô xuống.

Ta cười khinh khỉnh.

– Không cần, tự ta xuống được.

Ta cẩn thận tự bước xuống mặt đất an toàn, sau đó bế Celas đặt xuống đất. Celas đưa tay đặt lên bụng mẹ mình, vẻ mặt tỏ ra lo lắng.

– Mẹ có cảm thấy bị đau nữa không?

Ta xoa bụng rồi xoa đầu con trai.

– Cám ơn con, ta và em ổn.

Ta mau chóng trở về thái độ bực tức xen lẫn giận dữ lườm hoàng tử.

– Rồi, mau dẫn ta đi chào hỏi cha ngươi đi, sau đó dẫn đến cả chỗ Tauren mau.

Laegel vừa tháo áo choàng vừa nói:

– Nhà vua không có ở đây. Phụ vương hiện tại đã đi vắng rồi.

Chẳng hiểu sao tin tức đó làm ta thấy nhẹ nhõm. Các lính gác đưa ta và Celas vào căn phòng công nương trước đây rồi chốt cửa lại.

Celas vừa tức giận, vừa sợ hãi nên liên tục gào thét, đập cửa đòi ra ngoài, đến khi nó mệt lử thì mới chịu dừng lại.

– Mẹ – Celas sà vào lòng ta – Con sợ lắm, con nhớ cha, nhớ anh Tesindir, con muốn ra ngoài.

Ta dịu dàng xoa đầu con, sau đó đưa mắt nhìn xung quanh. Căn phòng này chẳng có gì thay đổi. Vẫn là một nơi ngả lưng đơn giản, vẫn còn cánh cửa sổ trông ra khu rừng rộng lớn. Chẳng hiểu sao tim ta lại thấy nặng nề vô cùng.

– Mẹ, bao giờ họ sẽ thả ta ra?

– Khi nào mẹ giải lời nguyền xong đã.

Celas ngước mặt nhìn ta.

– Mẹ có chắc sẽ giải được không ạ?

– Không. Ta vốn đâu biết giải lời nguyền. Mà thật ra bất kì lời nguyền rủa nào đã đưa ra đều không thể rút lại, ta nghĩ con nên biết điều đó.

Celas trông có vẻ không vui.

– Nhưng mẹ đã thề sẽ giúp người tiên kia, lời thề đối với một tiên nhân hay một vị thần rất quan trọng. Nếu mẹ không làm theo sẽ…

Ta bật cười.

– Bất kì một vị thần Hi Lạp nào muốn thề thì phải thề trên dòng sông Styx kia kìa, đó mới là nơi chứng giám từng lời thề nguyện thốt ra từ thần linh. Laegel có vẻ không biết điều đó, hoàng tử chỉ bắt mẹ thề cho an lòng gã mà thôi. Vì vậy nếu mẹ không thể giải lời nguyền cho Tauren thì mẹ vẫn an toàn, con an tâm.

Celas trông thoải mái hơn sau khi nghe ta giải thích. Nhưng ta vẫn còn nỗi lo canh cánh trong lòng, nếu Tharan quay về gặp ta và Celas, liệu ông ấy sẽ làm gì mẹ con ta đây? Ta lại đang mang thai, việc sử dụng thần lực vốn khó khăn nay lại càng thêm thử thách (những đứa bé sẽ lấy bớt thần lực từ người mẹ truyền vào người chúng). Việc ta cần làm bây giờ là mau giả vờ giải lời nguyền cho Tauren rồi cùng Celas rời khỏi đây trước khi vua tiên trở về.

Ta ôm Celas vào lòng rồi ngồi trông ra ô cửa sổ.

– Con có thấy nơi này đẹp không?

– Đẹp, nhưng con không thích mấy người tiên ở đây. Họ trông có vẻ ghét chúng ta.

Ta cười khổ rồi xoa đầu con trai.

– Celas có biết ngày trước cha mẹ thường gặp nhau qua ô cửa này không?

Con trai ngỡ ngàng nhìn ta. Ta bắt đầu kể lại quá khứ của mình và phu quân cho Celas nghe, từ lúc còn ở Gedalin cho đến khi cả hai gặp lại nhau tại Green Garlen. Khi câu chuyện kết thúc cũng là lúc có tiếng mở khóa cửa từ bên ngoài vang lên.

– À vâng, thưa nữ thần, chúng tôi được lệnh đưa người đến phòng của Tauren – các thị nữ bước vào, trông họ rất rụt rè, thiếu tự nhiên.

Ta nắm tay Celas bước ra khỏi cửa thì một thị nữ vội can ngăn.

– Thưa nữ thần, người nên để đứa bé này ở đây.

Ta trừng mắt nhìn cô ta làm người thị nữ im bặt.

– Ta muốn con mình được ở cạnh mẹ nó, bằng không ta sẽ không giải lời nguyền gì cả.

Mấy cô gái xì xầm với nhau, sau đó họ chấp nhận để Celas đi theo ta.

Các thị nữ dẫn ta đi xuống nhiều bậc thang treo đầy đèn đuốc, thỉnh thoảng mọi người còn đi qua khu bếp núc, khu rèn vũ khí của người tiên – những nơi trước đây ta chưa từng đặt chân đến. Cuối cùng, họ dừng lại trước một căn phòng nhỏ nằm sát vách đá, trước cửa phòng có ba tiên nữ đeo mạng che mặt và hoàng tử Laegel, tất cả họ đều đang đứng im lặng dõi theo ta.

Vì sao họ lại đeo mạng che mặt? Vì sao không có ai khác sinh hoạt quanh căn phòng của Tauren? Lẽ nào cô ta được đặc cách về không gian sống riêng tư sao?

– Những chỗ như thế này không nên dẫn trẻ con theo – Laegel hướng đôi mắt xanh về phía Celas – Đứa trẻ có thể sợ đấy.

– Để nó một mình còn nguy hiểm hơn – ta kéo Celas nép sát vào mình – Các ngươi mau mở cửa phòng Tauren đi, rồi ta sẽ cố giải lời nguyền cho cô ta.

Các tiên nữ trông có vẻ do dự làm ta phát cáu. Laegel thở dài rồi nói:

– Đứng bên ngoài giải trừ lời nguyền có được không?

Ta thoáng ngạc nhiên, nhưng vì ta đâu thể chữa lành trái tim cho cô nàng đội trưởng tiên được, có vào trong cũng vậy thôi. Vậy là ta chấp nhận “làm phép” từ phía ngoài.

– Vậy các người mang cho ta bốn bình nước nhé. À, mang thêm tí cây cỏ, thảo mộc như hương thảo, thường xuân, các loài hoa nữa. Ta cũng cần bốn chiếc đèn đặt xung quanh Tauren.

Laegel cau mày nhưng cũng chấp nhận yêu cầu của ta.

Một lát sau, mọi thứ được mang đến. Tuy nhiên, Laegel vẫn chưa chịu mở cửa phòng Tauren để ta nhìn thấy mặt cô ta (vốn dĩ chẳng cần thiết, nhưng thật lòng ta rất muốn xem thử ả tiên nữ hiện giờ thế nào).

– Nếu không muốn ta vào, ít ra ngươi phải mở cửa để ta trông thấy người chứ, như vậy mới dễ triển khai phép thuật. Với lại phải sắp xếp mấy thứ ta yêu cầu quanh Tauren nữa.

Không biết Laegel bị gì mà cứ chần chừ, cứ cau mày, cứ nhăn nhó. Cuối cùng, anh ta mở cánh cửa một cách rất miễn cưỡng.

Khi cánh cửa được mở toang, một hương thơm nồng nặc xộc vào mũi ta. Đây là mùi của hỗn hợp đủ loại thảo mộc, hoa lá nhưng nó quá nồng, quá khó chịu làm đầu óc ta choáng váng. Ta bắt đầu buồn nôn. Celas hốt hoảng đỡ ta rồi hét lên:

– Khép cửa lại mau!

Chẳng hiểu sao các tiên nữ lại cuống quýt làm theo lời nó. Khi mùi hương nồng nặc đã giảm bớt, ta định thần đứng lại ngay ngắn.

– Không sao, không sao, ta bắt đầu làm phép thôi.

Qua khe hở của cánh cửa, ta thấy một Tauren đang nằm yên bất động trên giường, mái tóc tiên nữ xõa dài và cô mặc một bộ váy nâu đơn giản. Lúc này đây, trông nữ đội trưởng rất dịu dàng và khá xinh đẹp. Hơn nữa xung quanh cô có rất nhiều loài thực vật mà ta đoán chắc nó đã được đặt ở đó từ lâu.

Ba tiên nữ đeo mạng đem các vật dụng Adena này yêu cầu xếp quanh Tauren. Họ làm mọi thứ rất nhanh rồi mau chóng lui ra.

– Vậy… ta bắt đầu nhé!

Ta đứng yên thốt ra những câu nói vô nghĩa. Đôi lúc ta lại chỉ tay về phía Tauren, sau đó lại hát vài bài hát đơn giản. Ta cư xử cứ như một kẻ… không được đứng đắn và bình thường cho lắm. Celas che miệng cười khúc khích, còn Laegel và mấy cô tiên nữ thì trố mắt nhìn ta. Một lúc lâu sau, khi đã thấm mệt với buổi “làm phép” của mình, ta quyết định dừng lại.

– Xong. Giờ thì hoàng tử ngươi thả mẹ con ta ra đi chứ.

Laegel siết chặt tay.

– Tauren chưa tỉnh lại thì cô không được rời khỏi đây.

Ta bắt đầu cảm thấy căng thẳng xen lẫn giận dữ.

– Ta chỉ có thể làm bấy nhiêu thôi. Tại ngươi không cho ta lại gần cô ta thì phép thuật sao có hiệu nghiệm được?

Gương mặt Laegel trở nên hung hăng, đôi mắt anh ta giống như có thể phát ra lửa nhìn ta.

– Không nói nhiều nữa. Chỉ khi cô làm Tauren tỉnh táo trở lại ta mới thả cô đi.

– Tên điên này! Từ nãy đến giờ cô ta thậm chí còn chẳng chịu nhúc nhích nữa kia kìa. Làm cô ta tỉnh táo là phải làm gì đây? – ta bực tức nhìn hoàng tử – Có phải ngươi và Tauren đang giả vờ bày kế hoạch này để giữ ta ở đây không?

Laegel không khẩu chiến với ta nữa. Anh ta đứng tựa lưng vào vách đá, ngọn lửa hung hăng trong mắt hoàng tử bỗng chốc bị dập tắc bởi một nỗi buồn đang hiện hữu trong đáy mắt.

Ta bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn. Tại sao Tauren không hề cử động từ nãy đến giờ chứ? Và cả thái độ sợ sệt của mọi người xung quanh nơi này… đúng là họ đang giấu ta điều gì đấy.

Ta vội đi về phía nữ đội trưởng. Càng tiến gần cô ta, ta cảm thấy có một mùi hôi khó chịu xung quanh Tauren, một mùi hôi đã bị hương thơm các loài hoa và thảo dược che lấp.

– Chẳng lẽ… – ta run rấy chạm vào tay tiên nữ.

Cánh tay của Tauren lạnh toát. Ta hốt hoảng lùi về sau, Celas vội chạy đến cạnh ta, vẻ mặt nó đầy lo lắng.

– Mẹ, có chuyện gì vậy?

Ta ôm chặt Celas, cả người bắt đầu đổ mồ hôi hột.

– Chết rồi. Cô ta đã chết rồi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.