Cô gái tóc đỏ ôm chầm đứa bé.
– Tạ ơn các thần, chị tưởng em đã…
– Chị Sansa, cám ơn chị đã luôn chăm sóc em.
Ta nhìn đứa bé có đôi mắt xanh biếc rất giống với ánh mắt của Laegel.
– Con là Harald?
– Người là ai? – đứa bé ngơ ngác.
Sansa tóc đỏ ấn đầu đứa trẻ xuống.
– Harald, chồng phu nhân và người đã cứu em cùng bảy người còn lại thoát khỏi cơn nguy kịch đấy. Phu nhân còn là họ hàng xa của em nữa.
Harald bé nhỏ rưng rưng nước mắt rồi sà vào lòng ta.
– Cám ơn, cám ơn mọi người. Con đã rất sợ…
Khi mặt trời dần khuất sau dãy núi, những người còn sống sót tại thị trấn thu dọn đồ đạc rồi tụ họp trước cổng.
Ông Gunther (lão già khó tính) buồn rầu nhìn từng gương mặt thân quen đã bên mình suốt thời gian qua, đôi mày lão cau lại để lộ các nếp nhăn hằn sâu trên trán.
– Có lẽ chúng ta phải nói lời tạm biệt rồi – ông nghẹn ngào – Chúng ta phải ra đi, vì nơi này thật sự đã thành vùng đất hoang tàn.
Gunther và vài người thanh niên cầm đuốc châm vào từng mái nhà, từng xác chết trên mặt đất. Trong ánh hoàng hôn buổi xế chiều, ngọn lửa bùng cháy khiến cả vùng trời đỏ rực như màu máu.
– Các vị thần đã bỏ rơi chúng tôi – Sansa hướng đôi mắt đau thương bị nhấn chìm trong biển lửa về phía ta – Họ đã lãng quên chúng tôi.
– Không –
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/elven-vow-uoc-hen-tien-toc/3264257/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.