Chương trước
Chương sau
Cô gái tóc đỏ ôm chầm đứa bé.

– Tạ ơn các thần, chị tưởng em đã…

– Chị Sansa, cám ơn chị đã luôn chăm sóc em.

Ta nhìn đứa bé có đôi mắt xanh biếc rất giống với ánh mắt của Laegel.

– Con là Harald?

– Người là ai? – đứa bé ngơ ngác.

Sansa tóc đỏ ấn đầu đứa trẻ xuống.

– Harald, chồng phu nhân và người đã cứu em cùng bảy người còn lại thoát khỏi cơn nguy kịch đấy. Phu nhân còn là họ hàng xa của em nữa.

Harald bé nhỏ rưng rưng nước mắt rồi sà vào lòng ta.

– Cám ơn, cám ơn mọi người. Con đã rất sợ…

Khi mặt trời dần khuất sau dãy núi, những người còn sống sót tại thị trấn thu dọn đồ đạc rồi tụ họp trước cổng.

Ông Gunther (lão già khó tính) buồn rầu nhìn từng gương mặt thân quen đã bên mình suốt thời gian qua, đôi mày lão cau lại để lộ các nếp nhăn hằn sâu trên trán.

– Có lẽ chúng ta phải nói lời tạm biệt rồi – ông nghẹn ngào – Chúng ta phải ra đi, vì nơi này thật sự đã thành vùng đất hoang tàn.

Gunther và vài người thanh niên cầm đuốc châm vào từng mái nhà, từng xác chết trên mặt đất. Trong ánh hoàng hôn buổi xế chiều, ngọn lửa bùng cháy khiến cả vùng trời đỏ rực như màu máu.

– Các vị thần đã bỏ rơi chúng tôi – Sansa hướng đôi mắt đau thương bị nhấn chìm trong biển lửa về phía ta – Họ đã lãng quên chúng tôi.

– Không – ta thì thầm – Nếu họ bỏ rơi các người thì đã không bảo ta đến đây.

Có lẽ Sansa không nghe được lời nói từ ta, cô gái vẫn khóc mãi cho đến khi quê nhà mình chỉ còn là tro bụi.

– Vậy mọi người sẽ đi đâu? – ta hỏi cô gái.

– Chúng tôi sẽ tản ra nhiều nơi. Tôi sẽ đến ở nhờ nhà họ hàng, ông Gunther có lẽ sẽ đến nhà người con trai thứ, Farlan đi xuôi về phía Nam, những người khác chắc đều có chỗ nương nhờ, chỉ có cậu bé Harald này thì…

Ta cùng phu quân nhìn Harald ốm yếu, hàng lông mi dài của nó đang rủ xuống trông thật đẹp.

Sansa nắm tay Harald.

– Có lẽ tôi nên dẫn nó theo, nhưng phu nhân là người thân của nó liệu có đồng ý không?

Ta với đứa trẻ Harald này vốn chẳng có tí liên quan gì, nhiệm vụ của của ta chỉ cần cứu sống nó là được. Nhưng nếu để nó sống lang bạt thì có ổn không? Liệu Harald có thể trở thành thủ lĩnh gì đó theo lời Frigg tiên đoán không? Sansa là người tốt, cho Harald theo cô ta có vẻ là ý hay, nhưng cô ta cũng chỉ là cô gái yếu đuối, bọn đàn ông xung quanh lại chẳng có ý muốn mang theo gánh nặng Harald một chút nào (con người ấy mà, họ chỉ muốn lo cho bản thân mình trước thôi, bọn người đó cũng thuộc nhóm người bệnh tật chăm sóc bản thân còn chưa xong).

Đột nhiên ta muốn nhận nuôi cậu bé tóc vàng Harald, nhưng ta không muốn Thingildur mang thêm một gánh nặng. Phu quân mỉm cười với ta, sau đó nhấc bổng Harald lên.

– Chúng ta sẽ chăm đứa trẻ này đến khi nó khôn lớn – chàng nói – Ta tin đó cũng là điều thần linh mong muốn.

– Cha à – Tesindir khều vai chàng – Vậy có được không?

– Không sao, Celas sẽ có thêm bạn chơi cùng mà – phu quân vỗ vai con trai.

Sansa nhìn Harald.

– Vậy Harald bé bỏng, em có chịu theo họ không?

Harald gật đầu rồi ôm chầm lấy Thingildur (đúng là trẻ em thật biết cách lấy lòng người lớn).

Cô nàng Sansa thở phào (chắc vì trút được gánh nặng). Cô ta cúi người trước gia đình ta.

– Thật lòng cám ơn mọi người. Mong rằng mọi người sẽ chăm sóc Harald thật tốt.

Gia đình ta chia tay những người dân trong thị trấn rồi mau chóng rời đi. Bóng đêm đã bao phủ Midgard từ lâu. Giờ phút này, chúng ta hoàn toàn đơn độc giữa thiên nhiên rộng lớn.

– Con mấy tuổi vậy, Harald? – ta nắm tay đứa bé.

– Mười ạ.

– Ta là Adena, phu quân ta là Thingildur, Tesindir là con trưởng của ta. Nhà ta có một bé trai nữa cỡ tuổi con, ta nghĩ cả hai sẽ mau chóng thân nhau thôi.

Dưới ánh sáng của ngọn đuốc, ta phát hiện ra Harald đang chăm chú nhìn ta, rồi nó lại nhìn Thingildur, rồi lại nhìn ta với vẻ mặt khó hiểu.

– Có chuyện gì sao, Harald? – Thingildur cũng ý thức về việc bị thằng bé nhìn trộm.

– Con… con chỉ cảm thấy gia đình người có gì đó rất đặc biệt. Có thật anh Tesindir là con hai người không? Trông cả ba như anh chị em vậy.

Phu quân bật cười.

– Con nghĩ ta và Adena rất trẻ ư?

– Con… con không có ý bất kính – Má Harald ửng đỏ – Có thật phu nhân Adena có họ hàng với mẹ con không? Theo con biết mẹ con vốn mồ côi, bà lưu lạc đến quê hương của cha rồi hai người kết hôn, chưa bao giờ con nghe bà nhắc gì về gia đình bên ngoại.

Ta đứng khựng lại nhìn đứa bé.

– Xin lỗi Harald, ta đã nói dối con và mọi người về vấn đề này. Ta vốn chẳng biết gì về cha mẹ con cả, nhưng lúc đó ta buộc lòng phải nói thế để có thể cùng phu quân tiếp cận và chữa bệnh cho con. Con đừng giận bọn ta nhé!

– Con…

Thingildur đột nhiên thổi tắt đuốc, chàng kéo mọi người vào lùm cây ven đường rồi nói khẽ:

– Im lặng nào, ta cảm nhận được có thứ gì đó bất ổn đang tiến đến đây.

Tim ta bỗng đập nhanh hơn, thậm chí sống lưng cũng lạnh toát. Xung quanh khu rừng tối mịt bắt đầu xuất hiện những con đom đóm bay là là trong không khí theo một đường thẳng hàng (thật kì lạ). Khi chúng bay đến gần chỗ gia đình ta đang trốn, ta hoảng hốt nhận ra bọn đom đóm đó thực chất là ánh sáng từ những chiếc đèn của tiên tộc, còn kẻ dẫn đầu đoàn tiên đó không ai khác chính là Laegel – hoàng tử Green Garlen.

Ta siết chặt tay Thingildur, thậm chí không dám thở mạnh khi đoàn quân đi ngang qua mình. Những người tiên đó vận giáp phục, choàng áo choàng xanh lục sẫm. Tại sao người tiên từ Green Garlen lại có mặt ở đây? Tại sao ta lại căng thẳng vô cùng khi nhìn thấy hoàng tử? Ta nhắm chặt hai mắt cho đến khi họ đi khuất. Thingildur nhẹ nhàng ôm ta vào lòng, thủ thỉ:

– Không sao, Naren, chúng ta an toàn rồi.

Ta thở phào nhẹ nhõm rồi vùi đầu vào ngực phu quân.

– Thật khủng khiếp, thiếp như vừa trải qua những tháng ngày đau đớn tại Green Garlen vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.