Đám người xung quanh bắt đầu xì xào, bàn tán khi nghe được lời yêu cầu từ Tesindir.
– Cái gì, họ định đến nơi kinh khủng đó ư?
– Không được, tôi khuyên các người đừng đâm đầu vào chỗ chết chứ.
– Tôi nghe nói vài kẻ còn sống của thị trấn dịch hạch quyết định thiêu rụi cả quê nhà họ kia kìa.
– Sao? – ta hét lên nhưng chợt nhận ra làm vậy hơi thất thố – À không, các người có biết lí do họ làm vậy không?
Theon giải thích.
– Họ sợ dịch bệnh lây lan đó mà. Sau khi thiêu cháy thị trấn của mình, những con người đó chắc sẽ tản đi nhiều nơi khác. Nhưng ta nghĩ họ phải đi rất xa mới tìm được chốn dung thân mới. Phu nhân biết đấy, họ mang tiếng là những kẻ sống cùng mầm bệnh, ai dám chứa chấp họ chứ.
Ta túm hai tay Theon khiến ông ta giật bắn người.
– Xin ông cho chúng ta đến đó mau, ta cần phải cứu một người quen trước khi quá muộn. Hơn nữa, chồng ta có thể chữa trị cho những người nhiễm bệnh mà, không tin thì các người nhìn con trai Theon xem.
Theon dè dặt nhìn người dân xung quanh.
– Các người có muốn cho họ qua vùng đất chết không? Vì lời hứa của mình, ta muốn họ được đến chỗ cần đến, nhưng ta biết mọi người đang sợ họ sẽ đem mầm bệnh về đây, đúng chứ?
Đám đông gật gù, nhiều kẻ khuyên nhủ gia đình ta nên ở lại, nhưng có vài người muốn chúng ta được đi vì họ tin chắc Thingildur có thể làm nên điều kì tích gì đấy (ta vẫn không hiểu chàng cứu sống cậu Tobby bằng cách nào).
Một đứa bé bỗng tiến về phía Thingildur, nó kéo áo choàng của phu quân.
– Thưa ngài, xin hãy đến đó cứu người dân.
Nước mắt bắt đầu rơi xuống đôi má phúng phính của cậu bé.
– Ông con đã qua đời trong đại dịch, con không muốn nhiều người mất đi người thân của mình nữa.
Thingildur xoa đầu đứa trẻ rồi rẽ đám đông tiến về phía cổng gỗ, mọi người tự động dạt ra hai bên nhường đường cho gia đình ta di chuyển.
Theon mau chóng mở cánh cổng sau của thị trấn Vui Vẻ (thật ra chẳng vui như tên gọi) – nơi dẫn đến vùng đất dịch bệnh cho gia đình ta đi qua. Khi cánh cổng chuẩn bị khép lại, giọng nói trầm khàn của ông ta vang lên.
– Nhớ bình an quay về đấy.
Ta quay về sau gật đầu với ông ta.
Đi được một đoạn đường, ta bắt đầu cảm thấy khó chịu. Phu quân và Tesindir hoảng hốt dìu ta ngồi vào vệ đường.
– Lúc đầu chỉ cần con với cha đi là được, mẹ theo làm chi để bây giờ ảnh hưởng đến mình và em bé, thật nguy hiểm quá mà – Tesindir cau mày.
– Ta xin lỗi, nhưng ta muốn tự mình thực hiện lời hứa với các vị thần.
– Mẹ yêu họ đến mức không màng mạng sống của mình luôn ư? Mẹ có bao giờ nghĩ đến cha và các con mình không?
– Đủ rồi Tesindir, con đừng bất kính với mẹ như thế – Thingildur trừng mắt nhìn con – Nàng cũng mang trái tim một người con đối với thần thánh mà.
Tesindir cúi đầu trước cha mẹ.
– Xin lỗi, chỉ vì con quá lo sợ người thân yêu của mình sẽ rời khỏi mình thêm lần nữa.
Đúng là Tesindir đã thay đổi rất nhiều sau cái chết của Enlerde. Nó ít cười hơn, lầm lì hơn và hay lo sợ trước nhiều thứ. Ta chỉ cảm thấy mình quả là người mẹ, người vợ tồi tệ, bao giờ cũng để chồng con lo lắng. Đôi khi ta muốn tự tay chăm sóc họ, nhưng chưa bao giờ ta làm được điều đó.
– Xin lỗi phu quân, xin lỗi Tesindir,…
– Mẹ, mẹ đâu có lỗi gì – Tesindir hốt hoảng quỳ xuống chân ta – Con xin lỗi vì đã nói những lời không hay.
Thingildur thở dài, chàng cúi người bế bổng ta lên, nụ cười nhẹ xuất hiện trên gương mặt chàng.
– Nếu nàng cảm thấy có lỗi thì sau khi tìm được người thần linh yêu cầu, nàng hãy hứa với ta đừng chuốc phiền phức vào người nữa được không? Ta chạy theo nàng mãi cũng mệt lắm đấy!
Ta gật đầu.
– Mà phu quân này, chàng trị khỏi bệnh cho Tobby bằng cách nào vậy?
– Ta lấy vài cánh hoa trong túi thơm pha vào nước, sau đó cho cậu trai trẻ Tobby uống. Xem ra thần linh đã tiếp tay giúp đỡ ta và nàng đấy.
Hóa ra Sif đã lường trước được khó khăn ta gặp phải nên nữ thần mới cho ta bốn túi hoa thần thánh, chúng hoàn toàn có thể trị khỏi căn bệnh dịch hạch cho loài người.
Khoảng hai ngày sau, vùng đất chết đã hiện ra trước mắt gia đình ta. Chưa bước vào cánh cổng đổ nát của thị trấn nhưng ta đã thấy xác chết nằm la liệt phía trong, ruồi nhặng thì bay khắp nơi, có vài cột khói đen bốc lên cao trông như lốc xoáy sau thành trì gỗ.
– Nàng và Tesindir ở ngoài đây, ta vào trong xem xét tình hình.
Phu quân tiến vào cánh cổng. Nếu không nhờ mấy túi thơm của Sif, ta e là mình đã nôn vài trận vì mùi hôi thối ở đây rồi.
– Các người làm gì ở đây thế?
Ta và Tesindir quay về sau – nơi phát ra tiếng nói. Một đám người đủ độ tuổi bịt kín mặt nhìn chúng ta, ánh mắt họ không hề có chút thiện cảm.
– Cút về đi! – một ông lão gầm lên – Có biết nơi này nguy hiểm cỡ nào không?
Ta cười gượng, xoa hai lòng bàn tay vào nhau.
– Chúng ta đến để chữa bệnh cho người dân.
Đám người xì xào. Ánh mắt của họ từ hung hăng chuyển sang nghi kị, ngờ vực. Ông lão khó tính lại lên tiếng:
– Nơi đây chỉ còn khoảng hai mươi người sống sót, tám người trong số đó đã có triệu chứng nhiễm bệnh, cô có chẵc là chữa được không?
– Các người tin tưởng chúng ta sao? – Tesindir nheo mắt.
Đám người im lặng trong giây lát, cuối cùng một cô gái có mái tóc hung đỏ nói:
– Chúng tôi chẳng còn biết trông chờ vào ai. Hơn nữa, cả người hai người có hương thơm thật dễ chịu, tôi cảm thấy nhờ mùi hương đó mà bản thân tôi trở nên tươi tỉnh, thoải mái hơn rất nhiều.
– Tôi cũng vậy.
– Tôi cũng thế.
Ta thầm nghĩ có thể loại thần dược của Sif ngoài khả năng chữa bệnh còn giúp tâm trạng người khác trở nên ôn hòa, không gắt gỏng, vì vậy ta mới dễ dàng được họ chào đón như thế này đây.
– Vậy… ta muốn hỏi ở đây có ai tên Harald không?
Đám người nhìn nhau, không khí xung quanh họ dường như nặng nề trở lại.
– Harald là ai của cô? – ông lão khó tính hỏi.
– À, ta là… là một họ hàng xa của cậu bé, ta đoán nó chẳng biết ta là ai đâu, ta có dự đám cưới cha mẹ nó đấy.
– Đám cưới của Svartur và Hasna đúng là rất tuyệt – ông lão khó tính nhớ lại – Nhưng vợ chồng họ đã mất cả rồi.
Ta tỏ vẻ đau buồn.
– Ôi, chị Hasna và anh rể thật đáng thương. Mọi người có thể đưa ta đi gặp Harald tội nghiệp được không? Ta muốn chăm sóc nó.
Cô gái tóc hung đỏ nhìn ta và Tesindir.
– Cho cô gặp cũng được, nhưng Harald là một trong số người đã mắc bệnh đấy, cô và thiếu niên điển trai kia có dám lại gần không?
Ta cố tỏ ra là người đáng tin cậy.
– Dám, tất nhiên rồi. Mau dẫn ta gặp thằng bé đi.
Đám người dẫn ta và Tesindir vào trong. Ta vừa mới bước chân vào cổng đã thấy Thingildur đang bế một đứa trẻ người đầy mụn nước (ta phải thú thật là trông rất kinh khủng),vẻ mặt chàng có vẻ rất căng thẳng.
– Harald! – cô gái tóc đỏ hét lên – Tên kia, ngươi là ai?
Đám người bắt đầu giơ gậy gộc hướng về phía phu quân. Ta hốt hoảng can ngăn.
– Khoan đã mọi người, người đàn ông đó là chồng ta.
Thingildur đặt Harald xuống đất, ta lo lắng nhìn phu quân.
– Cậu bé đó sao thể?
– Hơi thở rất yếu – chàng vừa nói vừa thả mấy cánh hoa thần vào túi đựng nước – Phải mau cho nó uống thứ này, không thôi sẽ không kịp.
– Chờ đã – ông lão khó tính hét lên – Ngươi cho thằng bé uống gì vậy?
Mọi người ném gậy về phía Thingildur, Tesindir và ta hốt hoảng can ngăn họ.
– Dừng tay, chàng đang cứu đứa trẻ đó đấy!
– Các người thật hung hăng! – Tesindir đẩy họ ra – Các người nhìn về phía trước thử xem.
Bọn con người dừng việc hành hung phu quân, mắt họ hướng theo tay của Tesindir. Có bảy người gầy gò đang tiến về phía chúng ta, trông họ xanh xao, nhợt nhạt nhưng miệng nở nụ cười vui sướng.
– Tôi khỏi bệnh rồi, Sansa.
– Tôi đã thoát khỏi cái chết rồi, ông Gunther ơi!
Cô gái tóc hung đỏ mở to mắt, miệng lắp bắp:
– Farlan… anh khỏe rồi ư?
Ta vội ngồi xuống cạnh Thingildur, xoa nhẹ tay lên vết thương trên mặt chàng. Vết thương mau chóng mờ dần rồi biến mất.
– Xin lỗi phu quân… Thiếp lúc nào cũng đẩy chàng vào nguy hiểm.
Thingildur mỉm cười nhìn ta.
– Nàng đâu có lỗi gì, đừng lo lắng.
Các mụn nước trên người Harald xẹp đi và nhanh chóng biến mất. Mọi người xung quanh ngạc nhiên, rồi mặt họ đỏ lên.
– Ngài… ngài đã cứu được Harald – Ông lão khó tính nhìn phu quân.
Bảy người nhợt nhạt thay phiên nhau ôm chầm Thingildur.
– Chúng tôi cũng do người này cứu đấy, ông Gunther à.
– Làm ơn bỏ ta ra – phu quân vùng vẫy (trông chàng ngại ngùng thật đáng yêu vô cùng).
Mấy người ban nãy hành hung Thingildur đồng loạt cúi người trước chàng.
– Xin lỗi ngài, chúng tôi đúng là quá hấp tấp nên đã làm tổn thương đến ngài.
– Không sao – Thingildur đứng dậy phủi quần áo – Ta làm tất cả cũng vì vợ ta thôi.
Đứa trẻ tên Harald lồm cồm ngồi dậy. Nó quan sát khắp người mình, đôi mắt xanh biếc của nó trông có vẻ ngạc nhiên xen lẫn vui sướng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]