Thật không ngờ ta lại mang thai ngay thời điểm này.
Thingildur thở dài nhìn ta.
– Nàng đúng là luôn thích rước phiền phức vào người.
– Thiếp đang giúp đỡ người khác đấy, thưa phu quân.
Thingildur cười khổ. Có lẽ chàng đã trải qua nhiều chuyện buồn thương nên hiện tại chàng không muốn phải dính vào đống rắc rối khác. Nhưng Sif đã nhờ ta như thế, lẽ nào ta lại từ chối? Hơn nữa ta đã nhận quà của nữ thần rồi thì phải làm theo lời người.
– Chàng đừng lo, lúc thiếp có mang Celas thiếp cũng gặp đủ chuyện đấy thôi. Thằng bé vẫn chào đời khỏe mạnh.
– Nhưng nơi đó đầy kẻ bệnh tật, ta sợ rằng nàng không chịu nổi.
– Chúng ta có bị nhiễm bệnh đâu, chàng khéo lo.
Ta níu tay phu quân.
– Cho thiếp đi nữa nhé, Thingildur. Thiếp phải tìm một người quan trọng theo ý thần linh.
Phu quân nhìn ta với vẻ không vui, nhưng cuối cùng chàng vẫn gật đầu chấp thuận.
Sáng hôm sau, Thingildur bế Celas vẫn còn đang ngủ ngon lành sang nhà Muller gửi gắm rồi mau chóng cùng ta và Tesindir rời đi.
– Khi em dậy nó sẽ không vui vì bị bỏ lại đâu – Tesindir cắn mẩu bánh – Con nghĩ cha mẹ nên chuẩn bị lí do giải thích với nó ngay bây giờ là vừa.
– Đến lúc về hẵng tính, giờ cả nhà chỉ mới khởi hành, đường còn dài lắm – ta nói.
Bầu trời phương Bắc bao giờ cũng buồn bã vào ngày thu. Mây trên trời quá nhiều che khuất đi ánh nắng, lá rụng rải đầy cả đường mòn trông như tấm thảm vàng được thiên nhiên trải sẵn. Ta không phủ nhận vẻ đẹp Midgard độ thu về, nhưng cảnh vật làm tâm trạng ta có phần trống trải, chán nản không vì bất kì lí do nào.
– Ta vẫn nghĩ liệu có thể mang cả gia đình mình quay về thần giới sinh sống hay không?
Câu nói đó làm cha con Thingildur sững sờ.
– Nàng nhớ gia đình sao? – giọng phu quân có vẻ nặng nề.
Ta dùng đôi mắt dịu dàng nhìn phu quân.
– Gia đình thiếp là chàng, là các con ta.
Cả ba người chúng ta rảo bước song song nhau, vậy mà chẳng ai nói với ai câu nào. Khi không khí ngột ngạt đã lên đến đỉnh điểm, ta phải lên tiếng phá vỡ đi sự khó chịu kia.
– Thiếp cảm thấy có điều gì đó rất khủng khiếp sẽ xảy đến với gia đình mình.
– Là do nàng mang thai nên tâm trạng hơi thất thường thôi.
– Chúng ta sắp bước vào vùng đất chết – Tesindir nêu suy nghĩ – Mẹ cảm thấy khủng khiếp cũng chẳng lạ gì.
Có lẽ phu quân nói đúng, phụ nữ có mang tính khí kì lạ vô cùng. Họ sẽ vui vẻ trong vài nhịp đếm sau đó trở nên cáu bẳn khiến các ông chồng chẳng kịp trở tay.
Đêm đến, gia đình ta căng một tấm vải làm mái che rồi nghỉ ngơi bên đường. Hôm nay không có sao, thời tiết lại khá lạnh, nếu Tesindir không nhóm lửa thì chắc ta không thể chịu nổi.
Ta tựa đầu vào phu quân, thì thầm:
– Ngủ ngon, Thinliv.
Bốn ngày sau, chúng ta đến một thị trấn được gọi là “Vui Vẻ”. Ta khá bất ngờ vì nơi ở của gia đình ta không có tên gọi, chỗ bị dịch hạch cũng không, vậy mà nơi này lại có. Bất ngờ hơn nữa, chẳng có lấy một người hay một việc vui vẻ, tức cười nào bên trong. Người dân đều mang bộ dạng thất thểu, rầu rĩ như những bóng ma lượn lờ xung quanh các con đường đá.
– Các người muốn đến vùng đất bị nhiễm bệnh sao? – tay gác cổng hầm hầm nhìn Thingildur.
– Sao nơi đây tên Vui Vẻ mà người dân ai cũng mang bộ mặt u ám thế? – ta thắc mắc.
Tay gác cổng lườm ta.
– Các người không nên đến đó. Nếu các người bị lây nhiễm, sau đó trở về đây mang mầm bệnh cho bọn ta thì sao?
Rắc rối bắt đầu phát sinh. Muốn đến vùng đất mà thần linh căn dặn buộc phải đi xuyên qua nơi này. Có thể đi đường vòng nhưng sẽ tốn thêm rất nhiều thời gian, ta sợ đứa trẻ tên Harald sẽ không chịu nổi.
– Vợ chồng cùng con trai ta không bao giờ mắc bệnh – ta nhìn chằm chằm gã đàn ông râu ria – Ông phải cho chúng ta đến nơi đó, ta sẽ cứu những kẻ sống sót.
Gã gác cổng ném cho ta cái nhìn khinh khỉnh.
– Bộ cô là thần tiên chắc? Trông cô yếu đuối như mới ốm dậy thì làm được gì?
Thingildur chắn ngang vợ mình trước khi ta ném túi đồ vào mặt gã.
– Ta có nhiệm vụ phải cứu lấy những người sống sót tại thị trấn đó. Hãy cho chúng ta vào.
Gã gác cổng cùng Thingildur đọ mắt với nhau, cuối cùng ông ta thua (vì chớp mắt trước). Người đàn ông thở dài.
– Nếu gia đình các người muốn vào vùng đất chết đến thế, trước tiên các người hãy chữa khỏi bệnh cho con ta đi, nó cũng bị lây nhiễm đại dịch vì từng sang nơi đấy.
– Được, ta sẽ thử.
Ta đẩy nhẹ phu quân.
– Có được không mà hứa vậy?
Thingildur trấn an.
– Nàng phải tin tưởng chồng mình chứ.
Vậy là gia đình ta được cho vào trong. Gã gác cổng tên Theon dẫn ta và cha con Thingildur đến nhà ông ta, một căn nhà nhỏ bị bao trùm bởi mùi hôi tanh khủng khiếp. Ta bất giác nôn ọe, chủ nhà lại nhìn ta bằng ánh mắt ngờ vực không thiện cảm.
– Có thai sao? – ông ta hỏi.
– Ờ, đúng vậy – ta đáp – Nhưng ta ổn, ông đừng để ý.
Thingildur bắt ta phải ở ngoài, chàng và Tesindir sẽ vào xem bệnh cho con trai Theon. Ta đưa cho chàng cùng con hai túi thơm của Sif, mùi thơm của chúng khi lấy khỏi lớp vải hoàn toàn lấn át cái mùi tanh nơi này, làm ai cũng túm tụm quanh ta hít lấy hít để mùi hương từ thần giới.
– Tuyệt quá, cô gái này có thứ thần dược thật tuyệt vời – một ông lão nói – Hương thơm của chúng làm tôi thấy khỏe mạnh ra.
– Cô có bán không? – một chàng trai tiến về phía ta.
– Không.
– Cô cho chúng tôi ngửi thêm lát nhé!
– Được.
Đến giữa trưa, Thingildur và Tesindir bước ra cùng ông Theon. Mặt ông Theon có chút kì lạ, dường như ông ta mới khóc.
– Chẳng lẽ… – ta lo lắng nhìn phu quân – Thất bại rồi sao?
Theon bỗng ôm chầm phu quân.
– Cám ơn, cám ơn ngài đã chữa khỏi bệnh cho Tobby.
Đám đông quanh ta bắt đầu xôn xao.
– Tobby được người này trị khỏi sao?
– Chúc mừng ông nhé, Theon.
Theon dìu ta đứng lên rồi hôn nhẹ lên tay ta.
– Xin lỗi vì ban nãy đã xúc phạm người, thưa phu nhân. Gia đình các người đúng là vị cứu tinh của ta.
Tesindir đặt tay lên vai ông Theon, vẻ mặt khẩn trương vô cùng.
– Giờ thì ông giữ lời hứa của mình đi chứ. Chúng ta cần đi đến vùng đất chết ngay.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]