Chương trước
Chương sau
Cả ba cha con họ nhìn ta – người phụ nữ duy nhất trong căn nhà này với nỗi hoài nghi trong đáy mắt.

– Này, các người thôi đi, các vị thần đâu làm thế.

Họ vẫn không chịu dời mắt mình đi nơi khác. Ta bực bội nói tiếp:

– Có lẽ đám dân tại thị trấn kia đã gây ra lỗi lầm gì khiến thần linh nổi giận mới phạt họ thì sao?

Tesindir đợi ta im lặng thì vội lên tiếng:

– Con đã mơ về vùng đất đó khoảng một năm trước khi đại dịch ập đến. Khi con đi giao thảo dược ngang qua đấy, thị trấn vẫn còn đầy ắp những đồng lúa mạch vàng ươm, những rặng núi xanh rì,… Hiện tại thì thật khủng khiếp!

– Cả cha, mẹ và Celas cũng mơ thấy – Thingildur làm bộ mặt khó hiểu – Thật kì lạ.

Đúng là mọi chuyện không hề đơn giản như việc bốn người tình cờ mơ như nhau, đến một gia đình thần thánh còn chẳng thể có sự ngẫu nhiên như thế. Ta đoán rằng giấc mơ kia chính là một điềm báo thần linh muốn gửi đến ta cùng chồng con. Nhưng họ muốn nhắn nhủ điều gì chứ?

Chợt có tiếng la hét của phụ nữ xen lẫn tiếng xì xào của đám đông. Gia đình ta hớt hải chạy ra ngoài xem việc gì đang diễn ra thì bắt gặp một xác chết lở loét nằm gần cổng thị trấn, mùi tanh của mấy vết thương trên da kẻ xấu số kia lan vào không khí làm mọi người muốn nôn ọe, choáng váng.

– Các thần ơi! – bà Hillevi mập mạp thốt lên – Cánh đàn ông hãy mau dẹp thứ này đi chứ!

– Thật kinh khủng – ta nhăn mặt – Thiếp khó chịu quá, phu quân.

Thingildur đỡ ta vào trong. Ta thường nghe nói con người rất sợ bệnh tật, cái chết. Tận mắt chứng kiến cái xác sắp hoại tử kia ta đã biết lí do mang nỗi sợ đến cho họ. Nếu khi ai đó ra đi, họ luôn mong muốn cơ thể sẽ lành lặn, sẽ có người thân bên cạnh, hoặc ít ra họ phải chết trên chiến trường để đến được Valhalla. Nếu phải nhắm mắt xuôi tay giống người đàn ông lở loét đáng thương kia, quả thật rất kinh khủng.

– Gustav mất rồi!

Thông báo của mấy gã đàn ông làm ta rùng mình. Lại một người nữa chết vì dịch bệnh.

Sau khi dự lễ hỏa táng của ông Gustav, ta mau chóng quay về nhà đánh một giấc. Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện nên Celas chẳng đòi ta hát cho nó nghe nữa, dù sao nó cũng đã có áo choàng lông để ngắm rồi, thằng bé chắc đã quên yêu cầu đề ra với mẹ nó.

Đêm nay, ta lại mơ thấy giấc mơ quen thuộc: Cánh đồng lúa mạch và các dãy núi (thật kì lạ và nhàm chán). Ta đi lang thang trong giấc mơ, cảnh vật khá thanh bình và vắng lặng cho đến khi ta gặp một cây thanh lương trà lấp ló những chùm quả đỏ. Dưới gốc cây, một phụ nữ quý phái, yêu kiều đang chăm chú nhìn ta. Người đó có mái tóc vàng bồng bềnh được trang trí bởi hồng ngọc, bộ váy đỏ lộng lẫy thật nổi bật giữa đồng lúa. Điều quan trọng thứ nhất ở người phụ nữ: Người đó rất đẹp. Điều quan trọng thứ hai: Người đó là một nữ thần. Ta biết nữ thần đó là ai.

– Sif cao quý – ta cúi đầu – Đã lâu rồi tôi mới gặp lại người.

Sif nở nụ cười duyên dáng rồi tiến về phía ta.

– Adena đáng yêu, lâu rồi mới gặp lại ngươi.

Ta để nữ thần véo má mình xong thì lịch sự hỏi:

– Thưa nữ thần cao quý, dạo gần đây các giấc mơ của gia đình tôi đều là do…

Sif thích thú gật đầu.

– Phải, là ta báo mộng cho các ngươi biết đấy.

– Thưa, tôi vẫn không hiểu ý người muốn truyền đạt ạ.

Sif quay về gốc cây (có lẽ có bóng râm mát mẻ) và ra hiệu cho ta đi theo.

– Chắc ngươi cũng biết một trận dịch hạch đang càn quét một thị trấn gần nơi ngươi ở đúng không, Adena?

– Vâng, thật ra cũng không gần lắm.

Sif bỗng nhỏ giọng.

– Đám người đấy xúc phạm chúng ta nên bệ hạ trừng phạt chúng bằng trận dịch bệnh này. Tuy nhiên, lệnh bà Frigg không muốn nơi đó hoàn toàn bị diệt vong. Ta đoán hoàng hậu có vài dòng họ yêu thích ở đó nên người muốn ngươi đi cứu chúng. Ta đã cố tình cho cả gia đình ngươi biết địa điểm cụ thể để đến trong mơ mà ngươi vẫn không hiểu sao, Adena?

Ta ngây người. Quả thật Tesindir từng bảo ảo mộng mà Sif tạo ra chính là diện mạo trước kia của cái vùng đất xui xẻo bị thần linh trừng phạt.

– Bệ hạ sẽ không vui vì chuyện này đâu, thưa phu nhân.

Sif lại cười duyên dáng.

– Ngươi đừng lo, Adena à, bệ hạ và mấy nam thần ghét bỏ thị trấn đó đến mức chẳng thèm đoái hoài gì đến nó nữa. Chỉ cần ngươi cứu được một đứa nhóc tên Harald thôi cũng được. Lệnh bà Frigg nói nó sẽ là thủ lĩnh tương lai của một nhóm người tài giỏi đấy. Ngươi sẽ nhận được sự che chở từ hoàng hậu các vị thần, vì vậy ngươi đừng lo lắng về việc bị trừng phạt.

Ta ái ngại nhìn Sif.

– Người có chắc không?

– Chắc chắn mà. Ta tin các vị thần đều muốn ngươi giúp họ cứu sống Harald, sự tồn tại của đứa trẻ đó rất cần thiết.

Ta suy nghĩ một lúc rồi chấp nhận nhiệm vụ. Sif gật đầu hài lòng, sau đó người đưa cho ta bốn túi nhỏ tỏa hương thơm ngào ngạt.

– Thần dược tặng kèm từ thần linh – Sif nói – Ta biết thần tộc và tiên tộc không cần sợ việc nhiễm bệnh tật, nhưng ta muốn các ngươi cảm thấy thoải mái khi bước vào nơi đầy kẻ bị đau ốm.

Ta cười khúc khích, cúi đầu cám ơn nữ thần.

Sif biến mất, ta cũng tỉnh giấc, trên tay còn cầm các món quà nho nhỏ của nữ thần.

Thingildur đã về, chàng thay áo ngủ vào rồi ngả lưng lên giường. Đột nhiên, chàng quay sang ta, ánh mắt tò mò.

– Mùi hương gì thơm quá! Nàng có cất giữ loài hoa nào trong đây không?

Ta đưa bốn túi nhỏ cho phu quân rồi kể lại cuộc gặp gỡ giữa mình và Sif (chắc đôi khi chàng cũng thấy ở với ta có nhiều chuyện thật quái dị). Thingildur cau mày.

– Ta có thể đến đó, nhưng nàng và Celas nên ở nhà.

– Tại sao? Các vị thần đã giao nhiệm vụ cho thiếp mà.

Thingildur đặt tay lên bụng ta.

– Nàng không biết mình có thai sao? Lúc ta đỡ nàng vào trong ta đã nghi ngờ các triệu chứng của nàng rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.