Chương trước
Chương sau
Ta lại trải qua một giấc mơ về một nơi được bao quanh bởi những rặng núi xanh, những đồng lúa mạch vàng ruộm đang ở vụ mùa. Nơi đó thật đẹp, thật bình yên giống hệt thị trấn mà gia đình ta sinh sống.

– Mẹ, mẹ dậy mau đi!

Tiếng gọi của thằng bé Celas làm ta bừng tỉnh. Celas nhìn ta và phu quân, đôi mắt đen láy của nó có vẻ không được vui vẻ cho lắm.

– Mẹ đã hứa hôm nay sẽ dạy con các bài ca thần tộc mà.

– Còn sớm mà – ta ngáp dài – Tối qua cha mẹ bận lắm nên ngủ trễ, con cho ta nằm thêm tí nữa đi.

Celas lay Thingildur liên tục, giọng nói trong trẻo của nó đang dần mất kiên nhẫn.

– Cha, cha mẹ đã dạy con làm người phải biết giữ lời hứa mà, vậy mà giờ đây cha xem mẹ thất hứa với con mình kìa.

Ta cười khổ bước xuống giường.

– Rồi, rồi, ta chịu thua con đấy. Đợi cha làm bữa sáng cho chúng ta ăn xong hẵng học nhé.

Celas nắm váy ta, cau mày.

– Các bạn xung quanh con đều bảo mẹ rất đẹp nhưng chẳng biết làm gì cả.

Ta nhấc bổng con trai lên, tỏ vẻ tức giận.

– Ta có lau dọn nhà cửa đấy, chúng bảo không biết làm là không biết làm gì?

– Mẹ đâu nấu thức ăn cho gia đình ta, toàn cha làm thôi.

Thingildur bật cười thành tiếng, ta thẹn đỏ cả mặt véo má đứa con nhỏ.

– Vì ngày trước mẫu hậu của mẹ cũng đâu nấu nướng gì, chính vì thế mẹ cũng…

Thingildur rời khỏi giường kéo tay Celas.

– Nào con yêu, ra đây cha sẽ nấu vài món cho con.

Bữa ăn do phu quân nấu gồm súp rau ăn kèm các loại củ đã qua chế biến (ta không nhớ mình phải ăn thế này trong bao lâu rồi). Thật ra Thingildur nấu ăn không ngon, nhưng cả gia đình ngoài chàng và Tesindir – đứa con trưởng đã đi sang thị trấn bên cạnh là biết nấu nướng, ta cùng Celas đành phải ăn như thế này suốt bốn năm những món do lang quân làm.

Celas đã bảy tuổi, điều đó cũng có nghĩa ta ở nơi này được bảy năm lẻ vài tháng. Ba năm đầu tiên lúc Celas ra đời, Tesindir là đứa đảm nhận chế biến bữa ăn cho cả gia đình, chính vì vậy mọi thứ thật hoàn hảo (thằng bé nấu ăn rất ngon). Nhưng từ khi nó gia nhập đoàn buôn cá và thảo dược, con trai trưởng của ta thường hay vắng nhà, Thingildur trở thành người nấu ăn chính.

Bảy năm qua đối với ta thật hạnh phúc. Mọi nỗi đau, biến cố tại Green Garlen ta dường như quên lãng. Nhưng ta không hiểu vì sao bóng hình hoàng tử chốn đại ngàn kia luôn hiện hữu trong tâm trí ta. Có lẽ tình cảm của Adena trước khi thức tỉnh vẫn còn sót lại trong ta, thứ tình cảm rung động nhất thời với Laegel, vì thế ta hay nghĩ về hoàng tử chăng?

– Mà cha mẹ này, con có giấc mơ này lạ lắm muốn kể với cả hai.

Giọng nói của Celas làm ta bừng tỉnh khỏi mớ suy nghĩ hỗn loạn.

– Dạo gần đây con hay mơ thấy mấy cánh đồng lúa mạch, trong mơ con còn nghe tiếng nhiều người gọi tên của mẹ nữa.

Thingildur và ta nhìn nhau.

– Cha mẹ cũng mơ thấy – ta và chàng đồng loạt lên tiếng.

– Nhưng mẹ không nghe ai gọi mẹ cả – ta nói – Chàng có không, phu quân?

Thingildur lắc đầu.

– Thật kì lạ – phu quân xoa cằm – Không rõ Tesindir có bị giống chúng ta hay không?

Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Celas nhanh chân tuột xuống ghế rồi chạy ra tiếp đón khách.

– Thiếp tự hỏi giấc mơ đó có phải là lời tiên tri gì không?

Thingildur hôn nhẹ lên trán ta rồi mỉm cười.

– Đừng lo lắng. Nếu có chuyện gì xảy ra thì gia đình chúng ta sẽ luôn sát cánh bên nhau mà.

Ta cảm động nhìn Thingildur. Đúng lúc đó, Celas hớt hải chạy vào.

– Cha ơi! Cha ơi! Bác Gustav đột nhiên ngất xỉu ngoài cánh đồng, con trai bác ấy nhờ cha vào trong thị trấn xem thử bệnh tình cho cha mình kìa.

– Ôi trời, tệ thật. Thinliv, chàng mau đi đi.

Vì Thingildur cũng rành vài loại thảo dược trị bệnh, nên dân trong thị trấn hay nhờ vả chàng xem xét sức khỏe cho họ, đổi lại họ sẽ cho nhà chúng ta thêm thực phẩm, vật dụng (đôi khi lấy một người tiên đa tài thật sự rất có lợi).

Phu quân mau chóng rời đi. Celas lúc này sà vào lòng ta, giọng nó nũng nịu.

– Mẹ ơi, con muốn học phép thần.

– Con đã mang một ít năng lực thần tộc trong người đấy thôi, cả con và Tesindir. Nhưng ta vẫn chưa hiểu rõ hai con trai của ta có thần lực thiên về gì, cả hai đứa đều chưa bộc lộ ưu điểm của mình.

Celas ôm chầm lấy ta.

– Con thích những lúc mẹ vung tay làm những chồi non lớn nhanh lên được một tí, lúc đó nhìn mẹ rất… tuyệt vời. Con cũng thích các hạt bụi xanh lấp lánh rơi ra từ tay mẹ nữa, chúng trông thật đẹp.

Ta cười ồ lên. Ta có thể điểu khiển thực vật như cho chúng phát triển sớm hơn quy luật tự nhiên, có thể bẻ gãy cành cây mà không cần chạm vào chúng,… nhưng thật sự đó chỉ là vài phép thuật lặt vặt, chẳng thấm vào đâu so với danh xưng thần thánh. Có lẽ Tesindir và Celas cũng có thể điều khiển cây cối như ta, nhưng vì cha cả hai là tiên nhân, Thingildur lại là một chiến binh chứ không phải các tiên thiên về phép thuật (giống Tharan) nên con chàng chắc hẳn bị năng lực chiến đấu của cha chèn ép đi năng lực dùng sức mạnh từ bên trong giống mẹ chúng. Đó là lí do vì sao Tesindir lúc nào cũng dùng cung, kiếm trong chiến trận chứ không phải phép thần.

Ta vuốt nhẹ mái tóc đen của con trai.

– Đừng lo lắng, Celas, dù con không bộc phát được thần lực, con vẫn là con ta, là cháu của các vị thần. Ta rất yêu con.

Celas ngước mặt nhìn ta, đôi mắt đen to tròn của nó thật đáng yêu, khiến ta chỉ muốn ngắm mãi mà thôi. Con trai đột nhiên hỏi ta:

– Mẹ có yêu các vị thần không?

– Có, tất nhiên là có.

Celas bỗng cười khúc khích.

– Con sẽ nói điều này cho cha nghe, cha sẽ ghen lắm đây. Cha lúc nào cũng bảo người mẹ yêu nhất là ông ấy.

Ta cười đến độ chảy nước mắt.

– Ôi trời ơi, con trai ơi, thứ tình cảm ta dành cho cha con và dành cho các vị thần khác nhau lắm chứ!

Ta ôm Celas vào lòng, thủ thỉ:

– Ta yêu họ, nhưng ta cũng yêu gia đình mình. Tất cả mọi người đều quan trọng với ta cả. Các vị thần cũng rất yêu ta, yêu cha con và cả những đứa cháu của họ nữa.

Celas gật gù tỏ vẻ thấu hiểu.

– Vậy khi nào con gặp các vị thần, con sẽ nói với họ rằng con thích họ lắm, con cũng sẽ nói cho họ biết mẹ cũng yêu họ, mẹ nhé!

– Ừ, cục cưng bé bỏng.

Ta và con trai đang trò chuyện vui vẻ là thế, Thingildur bất thình lình bước vào với vẻ mặt u ám thấy rõ. Hai ống tay áo chàng đã được xắn lên, mái tóc nâu cột gọn về sau và mồ hôi khắp người chàng vã ra như tắm.

– Sao vậy chàng – ta lo lắng hỏi

– Ông Gustav đã bị mắc bệnh dịch hạch.

Ta hoảng hốt ôm chặt lấy Celas nhưng chợt nhớ ra các con ta có thể miễn nhiễm với mọi bệnh tật.

– Chàng hãy dùng các kiến thức tiên tộc chữa cho ông ta đi chứ.

Phu quân lắc đầu.

– Ta chỉ có thể giúp ông ta giảm đau, hạ sốt, ta đâu học về cách trị bệnh mà có thể chữa được.

Ta thở dài.

– Gustav là người tốt, ông ấy luôn cho nhà ta đồ ăn nhiều hơn các nhà khác.

– Mẹ chỉ nghĩ đến đồ ăn thôi sao?

– Con đừng chen lời ta, Celas.

Thingildur mệt mỏi ngồi xuống ghế, chàng uống một ngụm nước rồi nói:

– Ta nghe nói cách đây hơn một tuần đi đường có vùng đất đang bị nhiễm bệnh. Dạo trước ông Gustav hình như có sang đấy đổi vài tấm da thú, chắc ông ta bị nhiễm bệnh khi đến đó.

– Tệ thật, vậy bây giờ ông ta sao rồi?

Thingildur lắc đầu.

– Ta e rằng không qua khỏi.

Celas đột nhiên chạy ra phía cửa, tiếng thằng bé kêu lên một cách hào hứng:

– Anh trai, anh đã về!

Tesindir yêu quý đã về.

Ta cùng Thingildur mau chóng ra chào con. Tesindir mỉm cười mệt nhọc với cha mẹ và em trai, sau đó con đặt vào tay cha nó một bộ cung tên mới làm từ gỗ.

– Con tặng cha từ số tiền kiếm được nhờ đi buôn bán.

Phu quân xem chừng rất xúc động nhưng chắc chàng cố gắng lắm để không bật khóc (chàng có khóc cho ta xem lần nào chưa nhỉ?). Tesindir lấy trong túi vải ra một bộ váy xanh sẫm lộng lẫy đưa cho ta.

– Món quà này cho mẹ.

– Ôi, con yêu, cho mẹ hôn con nhé! – giọng ta nghẹn ngào.

– Dạ, không cần đâu ạ – Tesindir cười gượng.

Ta và phu quân bất ngờ dồn ánh mắt về phía Celas – đứa trẻ đang giận dỗi ra mặt. Tesindir xoa đầu em rồi đưa nó một chiếc áo lông thú trắng.

– Quà của em đây!

Celas nhảy cẫng lên sung sướng, sau đó ôm chầm anh trai mình.

– Cám ơn anh! Cám ơn anh!

Thingildur im lặng quan sát đứa con trai đầu lòng, ánh mắt chàng trở nên dò xét.

– Có chuyện gì mà trông con khó chịu thế?

Tesindir thở dài nhìn cha.

– Ông Erik và cậu Aldi nhà Stark đã mất rồi ạ. Khi chúng con đi ngang một khu làng nhiễm dịch bệnh, họ bị lây nhiễm và qua đời chỉ trong ngày hôm đó. Bây giờ bác Gunborgd đang đi thông báo với gia đình họ.

– Họ bị dịch hạch đúng chứ? – Thingildur hỏi.

– Vâng… Mọi người đã thả trôi họ trên hai chiếc thuyền nhỏ và hỏa thiêu chúng, tránh để dịch bệnh lây lan. Nhưng con vẫn không hiểu sao thời gian qua đời của họ lại nhanh đến vậy, còn chưa tới một ngày nữa là…

Tesindir trầm ngâm giây lát rồi hướng ánh mắt về phía ta.

– Con nghe mọi người ở các thị trấn xung quanh bảo rằng nơi đó bị thần linh nguyền rủa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.