Chương trước
Chương sau
Gaia và ta xuất hiện tại lối vào một khu rừng phong rộng lớn, dưới những thảm cỏ xanh mướt là hoa chuông xanh chen chúc nhau khoe sắc. Rừng cây này tràn ngập nắng, không hề có một khoảng âm u như Green Garlen, đó là dấu hiệu giúp ta nhận biết mình đã thoát khỏi vương quốc tiên tộc.

Phía xa xa, dưới những thân cây to lớn, ta bắt gặp một bóng hình quen thuộc đang tiến về phía mình. Người đó có mái tóc nâu được cột gọn để lộ đôi tai nhọn, trên vai chàng đang vác một bó củi và một tấm da thú.

Tim ta đập nhanh hơn, hai má ta nóng ran. Gaia vỗ nhẹ vào lưng ta rồi nói:

– Đến bên chồng con đi, Adena.

Ta chậm rãi tiến về phía chàng, nhưng Thingildur đã buông bỏ mọi thứ trên vai rồi chạy nhanh về phía ta trước.

– Naren! – chàng ôm chầm lấy ta.

– Phu quân…

Phu quân đưa tay đặt lên bụng ta, nụ cười rạng rỡ hiện lên trên gương mặt chàng.

– Con đã lớn thế này rồi sao?

– Là con trai – ta vui vẻ nhìn chàng – Thiếp mong muốn có thêm con gái nữa.

Phu quân kê sát mặt mình vào mặt ta.

– Chờ khi đứa bé ra đời, ta sẽ cho nàng một đứa con gái nhé!

Má ta đỏ bừng. Nữ thần Gaia húng hắng ho vài tiếng làm ta và phu quân giật mình.

– Ta cảm thấy mình thật dư thừa.

Ta vội kéo phu quân đến trước mặt nữ thần rồi giới thiệu.

– Đây là bà thiếp.

Thingildur cúi người trước Gaia, rồi chàng chăm chú nhìn nữ thần.

– Người… người có phải là…

– Chàng biết bà thiếp sao?

Thingildur quỳ xuống chân nữ thần rồi hôn nhẹ lên tay người.

– Cám ơn người, cám ơn người khi xưa đã nói cho ta biết nơi tìm lại phu nhân. Ngày hôm nay người lại một lần nữa mang nàng đến cho kẻ bạc nhược này, thật sự gia đình ta mang ơn người rất nhiều.

Gaia mỉm cười rồi nói:

– Ta trao Adena cho ngươi, hãy chăm sóc cho con bé.

Nữ thần hôn nhẹ lên má ta, sau đó người biến mất trong tiếng lá cây xào xạc.

– Tesindir đâu rồi chàng? – ta nắm tay phu quân.

Thingildur dịu dàng đáp:

– Ta và con sống tạm tại một căn nhà tự dựng gần thị trấn loài người, con trai chúng ta hiện giờ đang ở nhà làm cung tên săn bắn. Nếu con thấy nàng hẳn nó sẽ vui vẻ được phần nào. Sau cái chết của Enlerde, Tesindir đã ít cười hơn xưa.

Trông phu quân rất buồn. Ta hiểu rõ chàng ít khi bộc lộ cảm xúc yêu thương với con trai (vì đàn ông thường là vậy),nhưng Tesindir đều do một tay chàng chăm từ nhỏ đến lớn, thử hỏi Thinliv làm sao không đau lòng khi thấy con mình suy sụp? Ta nắm chặt tay chàng rồi cười rạng rỡ.

– Đợi khi nó gặp em trai mình tự khắc nó sẽ vơi bớt nỗi buồn thôi.

Căn nhà đơn sơ của cha con Thingildur sinh sống vài tháng qua quả là một nơi tuyệt vời để trú ngụ.

Mái nhà được phủ bóng râm mát mẻ nhờ cây sồi cổ thụ xum xuê lá trước cửa. Phía bên trái căn nhà là thị trấn loài người náo nhiệt. Bởi mùa đông đã qua đi, ngày xuân đang ngự trị, khắp nơi từ ngọn núi trắng phía xa đến cánh rừng thông, hoa cỏ đều trải dài tít tắp, vươn mình đón nắng. Bên phải căn nhà là một hồ nước rộng lớn, nước hồ trong vắt đầy cá, xung quanh là lũ trẻ đang chơi đùa, người lớn kẻ thì đánh bắt, người thì đang giặt y phục. Bao nhiêu năm ở thần giới, ta luôn đinh ninh trần gian lúc nào cũng đáng sợ, đầy rẫy nguy hiểm, ai ngờ được chốn này lại có lúc thanh bình, đẹp đẽ đến thế.

Tesindir ngồi bên cửa sổ vót mũi tên, gương mặt nhìn nghiêng của nó thật giống Thingildur (và một ít nét của anh Ares). Ta ra hiệu im lặng với phu quân, sau đó nhẹ nhàng tiến về khung cửa.

– Tesindir! – ta gọi to.

Tesindir giật mình đánh rơi cả mũi tên xuống đất.

– Mẹ…

Ta đi nhanh vào cửa ôm chầm lấy con mình.

– Ta đã đến bên hai cha con rồi đây.

Tesindir định ôm ta, nhưng không hiểu sao nó bỗng khựng lại.

– Ôi trời, em đã lớn thế này rồi sao?

– Là em trai – Thingildur xoa bụng ta.

Trái với vẻ hào hứng của vợ chồng ta, gương mặt điển trai của Tesindir buồn rầu thấy rõ. Ta nghĩ rằng con đang ghen tị với em bé chăng? Nhưng chẳng phải nó đã quá lớn để giở thói tị nạnh?

– Cha mẹ đừng hiểu lầm – Tesindir phân trần – Con thích em lắm, chỉ là con đang nghĩ nếu là em gái, biết đâu đứa bé là Enlerde cũng nên.

Ta hôn nhẹ lên má con trai.

– Mẹ rất tiếc về cái chết của con bé, con yêu. Nhưng ta tin chắc Enlerde sẽ không vui vẻ gì nếu thấy con đau buồn như thế.

– Đúng vậy – phu quân nghiêm nghị nhìn con – Enlerde đã vì mẹ con, vì gia đình chúng ta mà hi sinh vì con bé mong muốn cả nhà ta có cuộc sống hạnh phúc. Chính vì vậy cha mong con trai của cha hãy cười lên như trước kia có được không? Như thế mới không phụ đi tấm lòng của cô gái đó.

Tesindir gật đầu, khóe miệng con trai ta khẽ cong lên, đôi mắt nó ngân ngấn nước.

Ta thở dài. Sau khu trải qua biến cố tại Green Garlen thì ta mới nhận ra một điều: Muốn đi đến bến bờ hạnh phúc, sảnh đường của những niềm vui, chúng ta cũng phải trả một cái giá rất đắt. Cuộc sống đúng là chẳng cho không ai thứ gì.

Một ngày giữa mùa thu, con trai đáng yêu của ta và phu quân ra đời. Thingildur đã chạy đôn chạy đáo khắp thị trấn loài người để tìm người đỡ đẻ cho vợ mình. Khi ta ôm con trai bé nhỏ trên tay, cảm giác thật giống lúc Tesindir đến với thế giới này. Phu quân cũng ngồi cạnh ta, vuốt tóc ta rồi cưng nựng con, chỉ tiếc rằng xung quanh ta không phải công chúa Iphi hay các nữ hầu thân thuộc tại Gedalin giống trước đây mà là những gương mặt xa lạ. Nhưng những phụ nữ con người đó đã giúp con ta ra đời, ta thật lòng rất biết ơn họ.

Một phụ nữ lớn tuổi mập mạp nhìn ra phía cửa chính – nơi có Tesindir đứng chờ đợi rồi gọi to.

– Vào đây đi, anh trai. Em của cậu đang chờ cậu đấy.

Tesindir ngại ngùng bước vào căn phòng toàn phụ nữ (trừ cha mình và em trai mới sinh),ta nở nụ cười khó nhọc với đứa con trưởng.

– Chào em đi, Tesindir.

Tesindir run rẩy chạm vào đứa bé trong lòng Thingildur, một nụ cười rạng rỡ hiện lên trên gương mặt nó.

– Em bé… đáng yêu quá! – Tesindir cảm thán – Chúng ta sẽ gọi em là gì đây, thưa cha mẹ?

Ta và Thingildur nhìn nhau.

– Celas nhé! – ta nói – ta nghĩ cái tên đó có liên quan đến biển cả.

Mọi người trong phòng nhìn nhau rồi nhìn về phía cha đứa bé.

– Được, vậy con trai chúng ta sẽ tên là Celas.

Đám đàn ông bên ngoài bắt đầu réo gọi phu quân, nào là: “Nhớ đãi tiệc mừng nhé!”, “Nhớ cho con trai ngài lấy con gái tôi nhé!”,… Khoảng sân trước ồn ào vô cùng.

Phu quân chỉ cười trừ với họ, sau đó chàng hôn nhẹ lên trán ta.

– Cám ơn nàng, Naren.

Mọi người xung quanh biết Thingildur là tiên nhân (vì tai nhọn),nhưng họ không biết thân phận của ta, họ chỉ nghĩ ta là con người. Tuy nhiên, việc kết thân với một chủng loài tiên cao quý cũng là điều tốt đẹp nên mọi người thường hay sang nhà ta trò chuyện, tặng thực phẩm. Dù ta biết mục đích kết thân của họ chỉ để nhờ vả phu quân trong việc săn bắn, giết thú dữ,… chứ không hẳn xuất phát từ tận tấm lòng, nhưng đối với ta cuộc sống như vậy cũng tạm ổn, gia đình ta không cần quá thân thiết với họ là được. Chỉ cần ta có thể sống yên bình bên Thingildur và các con, mọi ngày trôi qua đối với ta đã đủ hạnh phúc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.